*Chương có nội dung hình ảnh
“Tôn Hàn, cậu có thể nói rõ ràng hơn không?”, ông Lôi nghe xong vẫn thấy mù mờ, liền cất tiếng hỏi.
Tôn Hàn cười khẩy, “Ông Lôi à, cứ chờ đến lúc họp đi!”
Advertisement
“Được, chờ đến chín giờ mở cuộc họp!”
“Ông Lôi, tôi xin phép ra ngoài một chút!”, Vương Bách Xuyên không muốn tiếp tục ngồi ở phòng họp, bèn đi ra ngoài.
Lý Tông Đạo thoáng biến sắc, cũng vội đi theo.
Ra khỏi phòng họp, Vương Bách Xuyên đi vào nhà vệ sinh, run rẩy móc điện thoại ra, cắn răng gọi điện, “Khoá chặt mục tiêu, có thể ra tay rồi!”
Advertisement
Sau khi cúp máy, mái đầu Vương Bách Xuyên đã đầm đìa mồ hôi. Hắn ta nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Vương Bách Xuyên, cậu điên rồi! Cậu định làm thế thật ư!”, Lý Tông Đạo hùng hổ bước vào, trầm giọng gầm lên.
Vương Bách Xuyên giận dữ xoay người lại, “Vậy tôi có thể làm gì đây? Tôn Hàn không tha cho tôi. Ngoại trừ việc giúp lão già ấy làm chuyện này, tôi còn lối thoát nào khác ư?”
“Nhưng một khi bị bắt thì cậu sẽ không bao giờ trở lại được nữa!”
“Tôi không thể quan tâm nhiều đến thế. Đều do Tôn Hàn ép tôi! Tôn Hàn không tha cho tôi, tôi cũng sẽ không để anh ta yên ổn! Hơn nữa, ông già đó đã hứa với tôi rồi. Chỉ cần tôi giúp ông ta làm chuyện này, ông ta có thể dùng các mối quan hệ để giúp tôi ngồi vào ghế tổng giám đốc!”
Về chuyện gặp được ông lão kia, Vương Bách Xuyên cảm thấy không chắc chắn, nên đã nói với Lý Tông Đạo và nhờ ông ta phân tích giúp mình.
Cả hai đã đưa ra kết luận rằng,