Ngọa Hổ Tàng Long

"Đã lâu rồi chưa được nhàn nhã thế này"


trước sau

Ngày hôm sau, Tôn Hàn nấu một nồi canh Trung Y tốt cho việc hồi phục, sau đó anh đem đến bệnh viện cho Liễu Y Y.





Là Trung Y thì đương nhiên hương vị sẽ rất đắng.





Nhưng Liễu Y Y vẫn ngoan ngoãn uống canh, chỉ là quá trình hơi khó khăn một chút.



Advertisement






"Anh đưa tôi xuống dưới đi một lát đi, trong này chán quá!"





Tiết Lan đã về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều mới tới, thế nên Liễu Y Y cũng trở nên gan dạ, liền bảo Tôn Hàn như vậy.





Tôn Hàn mỉm cười đáp ứng, anh ôm Liễu Y Y xuống giường rồi để cô xuống xe lăn.





"Nặng quá!"



Advertisement






"Nặng thế sao?"





Tôn Hàn chỉ định đùa thôi, nhưng Liễu Y Y nghĩ là nặng thật, cô hơi không vui.





"Không nặng, không nặng đâu. Em ấy à, gầy quá đấy, nếu béo thêm một chút là tốt rồi".





Tôn Hàn buông câu bông đùa, sau đó đẩy xe lăn xuống tầng.





Trần Hương nấp ở một bên chỉ có thể cười khổ.





Sau trận tai nạn xe đó, cô ta đột nhiên hiểu ra địa vị của Liễu Y Y trong lòng Tôn Hàn, thế nên đã chẳng muốn cạnh tranh nữa.





Thực ra Tôn Hàn cũng đối xử khá tốt với cô ta.





Nếu không có Tôn Hàn thì cô ta không thể nào có được vị trí phó Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu.





"Này, vừa nãy anh nói tôi nặng có phải thật không đấy?". Tôn Hàn đẩy Liễu Y Y xuống khu vườn bên dưới để tản bộ, Liễu Y Y đột nhiên thốt lên, dáng vẻ giận dỗi yêu kiều.





"Không phải đâu, cho dù em có nặng gấp đôi anh cũng có thể dễ dàng ôm em lên!", Tôn Hàn

đùa cô.





Mặt Liễu Y Y nhanh chóng đỏ bừng lên, cô khẽ mắng: "Ai cần anh ôm chứ!"





Nhưng Liễu Y Y chợt nhận ra, có phải vừa nãy cô đã làm nũng không?





Cô cứ như những cô gái đã rơi vào bể tình trong phim vậy.





Nhưng mà...





Đi được một lát, hai người nghỉ ngơi dưới tán cây cổ thụ, dưới chân họ là thảm cỏ xanh rì.





Liễu Y Y ngồi trên xe lăn, cô đưa tay ra hứng lấy ánh nắng rực rỡ hắt qua tán lá, nghe tiếng kêu ríu rít của những chú chim.





"Đã lâu rồi chưa được nhàn nhã thế này", Liễu Y Y hơi xúc động.





Tôn Hàn nở nụ cười ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời ngày hôm nay: "Em thích an nhàn hơn hay là thích bận rộn hơn?"





"Tôi thích ở giữa. Quá nhàn nhã hay là quá bận rộn đều không thoải mái! Phải rồi, tôi đã biết sắp xếp của công ty rồi, lại phải cảm ơn anh đã giúp tôi một lần nữa! Nếu không thì tôi đã đánh mất cơ hội này rồi".





Sáu năm trước hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà, nếm trải đủ ấm lạnh tình người.





Lúc đó cô còn thầm thề, cả đời này nhất định phải thật cố gắng phấn đấu để mẹ cô có thể được hạnh phúc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện