*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy vậy, mấy người bạn khác liếc nhìn nhau, sau đó có người đứng dậy tắt nhạc trong phòng bao đi rồi đuổi hết các cô gái phục vụ trong phòng ra ngoài.
Dẫu sao lừa tiền phụ nữ cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì, đã thế còn lấy số tiền đấy đi bao gái nữa chứ.
“Ông chủ!”
Advertisement
“Ông chủ!”
Mấy cô gái vừa đi ra ngoài thì gặp Chu Lão Lục và Tôn Hàn đi tới.
Chu Lão Lục hỏi: “Các cô ra ngoài hết thế này thì ai phục vụ khách hả?”
Một cô gái chân dài tóc ngắn đáp: “Là thế này thưa ông chủ, anh Thiệu ở bên trong hình như đòi kiếm mấy chục triệu gì đó nên chúng tôi mới bị đuổi đi! Nhưng tiền gì mà gọi một cuộc điện thoại là kiếm được luôn nhỉ?”
Advertisement
Chu Lão Lục không đáp lời mà nhìn sang Tôn Hàn.
Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười nói: “Lừa tiền của phụ nữ mà cũng gọi là kiếm ư? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Được rồi, người ta muốn diễn kịch thì tôi đành chờ vậy, hút xong điếu thuốc này rồi vào!”
“Vâng thưa cậu!”, Chu Lão Lục cung kính đáp.
Ông chủ nhà mình là một nhân vật có máu mặt ở Giang Châu, vậy mà lại dạ thưa với người thanh niên này một cách rất khách sáo.
Mắt của mấy cô gái lập tức phát sáng.
“Anh đây là…”, cô gái chân dài tóc ngắn đã lên tiếng trước để hòng kiếm mối.
Chu Lão Lục nghiêm mặt lại rồi mắng: “Không còn việc của các cô nữa rồi, đi đi!”
Nhiệt huyết vừa bùng cháy của