Ngọa Hổ Tàng Long

Đâu có ai bắt người ta sắp xếp như cô ta chứ?


trước sau

Ôn Phương Phương hiển nhiên cũng biết mình bị đùa giỡn, nhưng chuyện này do Lưu Quân khơi mào, có thiệt đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.





Cô ta mất kiên nhẫn, liền thúc giục: "Lưu Quân, các bạn đều đang đợi đấy, anh nhanh lên, đừng có lề mề nữa!"






Advertisement



"Anh, anh uống đây!"





Trong lúc uống anh ta dừng lại đến năm sáu lần mới uống hết chai Whisky. Anh ta lắc lư dữ dội, phải dựa vào cái ghế mới miễn cưỡng không ngã xuống.





"Giỏi quá, thật bội phục, tôi tự nhận không bằng!", Tôn Hàn giơ ngón cái lên, nói.





Nhưng ai cũng nghe ra được giọng điệu châm chọc trong câu nói của anh.






Advertisement



Tôn Hàn uống cả một chai vẫn không việc gì mà Lưu Quân đã say bét nhè, thế mà còn tự nhận không bằng sao?





Liễu Y Y nhìn thấy hết, biết ngay Tôn Hàn đang làm gì, anh đang cố ý đùa giỡn với họ.





Nhưng Liễu Y Y không hề có chút đồng cảm nào với Lưu Quân.





Loại người này bị như thế là đáng đời!





"Tôn Hàn, anh quá đáng lắm rồi đấy!", mắt Lưu Quân đỏ ngầu.





Bốp!





Ôn Phương Phương đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Lưu Quân, sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì: "Xin lỗi, Lưu Quân uống say nên ăn nói linh tinh!"





Các bạn học đều không nói gì, họ đã hiểu được sự hung dữ của Ôn Phương Phương.





Ai mà cưới Ôn Phương Phương thì đúng là chịu khổ.





Nhất thời, những ánh mắt nhìn Lưu Quân đều trở nên khinh thường. Với tính cách như thế này của Ôn

Phương Phương mà anh ta cũng chịu nổi sao?





Vì tiền đồ mà thậm chí còn chẳng cần tôn nghiêm nữa.





Lưu Quân vô cùng tức giận, định giơ tay tát lại nhưng thế nào cũng không ra tay được, hoặc nói thẳng ra là không dám.





Anh ta mà vung ra cái tát này thì đúng là hả được cơn giận, nhưng tiền đồ của anh ta cũng đi tong.





"Lưu Quân, anh định tạo phản đấy à?"





Ôn Phương Phương trừng Lưu Quân, ánh mắt vô cùng trắng trợn.





Lưu Quân tủi nhục hạ tay xuống, nịnh nọt cô ta: "Không, anh say rồi nên mới thất lễ, thất lễ thôi!"





Lúc này Ôn Phương Phương mới hài lòng, cô ta nhìn Tôn Hàn: "Tôn Hàn, chúng ta cũng sắp ăn cơm xong rồi mà vẫn còn sớm. Tôi và Lưu Quân mời bữa ăn này, anh sắp xếp lịch trình tiếp theo nhé, thế nào hả?"





Đâu có ai bắt người ta sắp xếp như cô ta chứ?





Nhưng Ôn Phương Phương lại làm như vậy.





Lưu Quân làm ầm lên, cùng lắm thì tan cuộc trong sự không vui, người mất mặt vẫn là họ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện