*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy Liễu Y Y đã gặm xong quả táo nho nhỏ, Tôn Hàn mới đứng dậy với vẻ lưu luyến, “Anh đi nhé”.
“Ơ, về sớm vậy à?”, Liễu Y Y hơi quyến luyến nên liền buột miệng nói ra. Rồi ngay sau đó, cô đã cảm thấy xấu hổ, đành gượng gạo giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy… Anh đi đi”.
Advertisement
Giải thích cái quái gì chứ!
Tôn Hàn lắc đầu cười. Anh vốn muốn ở lại thêm lát nữa, nhưng hình như không cần thiết lắm.
Không nói gì nữa, anh xoay người rời đi.
Trần Hương vẫn đứng canh ngoài cửa, thấy Tôn Hàn bước ra bèn buột miệng hỏi, “Tổng giám đốc Tôn, anh về sớm thế ạ?”
Từ lúc bước vào đến giờ còn chưa đến hai mươi phút mà.
Advertisement
“Ừ, cô chú ý chăm sóc Y Y nhé. Nói mới nhớ, cô ấy cũng là cấp trên của con, nịnh nọt một tí cũng phải!”, Tôn Hàn lại đùa.
“Tôi biết mà. Sau khi Y Y về nhà rồi, tôi cũng sẽ thường xuyên ghé thăm!”
Chức phó tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy rơi xuống đầu Trần Hương, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây cũng là phần thưởng mà cô nhận được vì đã trông nom Liễu Y Y.
Chỉ vì điều này thôi, Trần Hương đã không dám có một chút lơ là trong việc chăm sóc cho Liễu Y Y rồi.
“Ừ, tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi là được!”
“Vâng”.
Bốn giờ chiều, Tôn Hàn đến trường đón Đồng Đồng rồi trở về biệt thự.
Không có Liễu Y Y