Đôi K của ông ta cũng không phải là bài to lắm.
"Cược cũng khá nhiều rồi, giờ một ván thế này khả năng cao là bài lẻ, tôi xem bài".
Advertisement
Tôn Hàn xem bài, thái độ anh khiến Lâm Hữu không rõ anh hài lòng hay không hài lòng.
Nhưng lúc này Lâm Hữu mong rằng Tôn Hàn trực tiếp bỏ bài.
Nếu thế thì ông ta sẽ lại thắng ván này!
Tôn Hàn ngẩng đầu, anh quan sát Lâm Hữu một lúc, sau đó đột nhiên tung ra thẻ bạc năm triệu tệ: "Tôi cược tiếp!"
Advertisement
Thế này thì...
Lâm Hữu bắt đầu bối rối.
Chẳng lẽ bài của Tôn Hàn rất to sao?
Lâm Hữu muốn quan sát sắc mặt của Tôn Hàn để suy đoán, nhưng Tôn Hàn chắp tay lại, mặt không biểu cảm.
Trong trí nhớ của Lâm Hữu, Tôn Hàn chưa bao giờ đánh bạc, sao bây giờ lại trông như một tay đánh bạc già đời vậy?
Thông thường thì nếu bài không to, những người khác đều có thể nhìn ra.
Vấn đề là một tay đánh bạc thâm niên như Lâm Hữu lại chẳng đánh hơi được chút gì.
Lâm Hữu đã theo ba lượt, mười lăm triệu tệ được bỏ vào.
Đã đến lúc này rồi ông ta cũng không còn do dự nữa, cho dù bài của Tôn Hàn có to hay không thì ông ta cũng phải mở bài.
"Tôi mở bài!"
Lâm Hữu lại vứt năm triệu tệ vào, sau đó mở bài của mình.
Một đôi K và một con Q!
Tôn Hàn nhíu