*Chương có nội dung hình ảnh
Mặt Ôn Phương Phương co giật. Chu Lão Lục là nhân vật tầm cỡ bậc nào chứ, bố cô ta còn không móc nối được quan hệ thì sao cô ta có thể có số điện thoại?
Nhưng vì giữ thể diện mà cô ta vẫn cười, nói: "Tôi có số của chú Chu, nhưng lúc này thì sợ là chú Chu đang bận, tôi không tiện làm phiền".
Advertisement
Sảnh Chí Tôn đã đủ làm Tôn Hàn mất một đống tiền rồi, còn sảnh Đế Vương là nơi không thể nào với tới được, thế nên Ôn Phương Phương cũng không dám mơ mộng.
"Bận sao? Tôi lại muốn xem xem Chu Lão Lục bận đến mức nào".
Tôn Hàn đột nhiên làm một việc khiến Ôn Phương Phương và tất cả mọi người sững sờ.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện, thậm chí còn gọi thẳng tên của ông lớn Chu Lão Lục.
Advertisement
Phải biết là những nhân vật tầm cỡ ở Giang Châu đều kính trọng gọi là ông sáu Chu, hoặc gọi là ông chủ Chu.
Người dám gọi thẳng tên chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôn Hàn dám gọi thế sao?
Nhưng rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy.
"Chu Lão Lục, tối nay sảnh Đế Vương có ai chưa?"
"Có người rồi sao?"
Tôn Hàn nhíu mày.
Ôn Phương Phương cảm thấy rằng Tôn Hàn đang làm màu, e là đang gọi bừa cho ai đó. Nghĩ cũng phải, Tôn Hàn sao có thể có số điện thoại của ông