Lúc vào tù, Tôn Hàn đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, chứ không còn là chàng trai ngây thờ mười sáu tuổi, nghĩ mẹ nuôi mình nói gì cũng đúng nữa.
Tối đó, biết có lẽ mình phải ngồi tù, Tôn Hàn đã đưa cho Lục Hạo một khoản tiền, chính là học phí của em gái.
Advertisement
Nếu số tiền ấy rơi vào tay mẹ nuôi thì chắc chắn bà ta lại tiêu hết cho em trai.
Với mẹ nuôi anh mà nói thì cả thế giới này đều là của em trai anh.
Từ khi ra tù đến nay, Tôn Hàn mới về nhà lần đầu, nhưng cũng có lý do cả.
Lẻng xẻng!
“Ai đấy?”
Advertisement
Sau khi nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn ấy, mạch suy nghĩ của Tôn Hàn đã bị ngắt quãng.
Người mở cửa là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cao ngang với Tôn Hàn, tuổi tác cũng xêm xêm.
“Anh, anh!”, người đàn ông thoáng giật mình rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin: “Anh, anh ra tù rồi à?”
“Được một thời gian rồi, nhưng giờ anh mới về”, Tôn Hàn cười đáp.
Nói rồi, Tôn Hàn định giơ tay ra vỗ vai Từ Tiểu Bân, anh em lâu ngày không gặp cũng nên tỏ ra thân thiết một chút.
Nhưng Từ Tiểu Bân lại né người tránh đi, vẻ ngạc nhiên cũng đã biến mất, thay vào đó là nói với vẻ không hài lòng: “Anh vào đi!”
“Ừ”.
Tôn Hàn bình tĩnh đi vào nhà.
Sau khi đi vào căn phòng khách khá nhỏ, anh mới phát hiện có hai mẹ con nhà nào đó đến chơi.
Cả bà mẹ