Đột nhiên Từ Tiểu Bân lạnh lùng thốt lên: "Anh cả, anh nghe lời mẹ, làm việc ở chỗ chúng ta đi!"
Dương Dung vừa nói là Từ Tiểu Bân đã hiểu ý, mẹ biết cậu ta sắp kết hôn, cần chi tiêu nhiều. Nếu Tôn Hàn mỗi tháng đều đưa tiền lương, sau đó mẹ đưa cho cậu ta thì cuộc sống của cậu ta sẽ ổn hơn.
Advertisement
Mà Tôn Hàn làm việc ở thành phố Giang Châu xa nơi này như vậy, lấy được tiền của Tôn Hàn mới là lạ!
Tôn Hàn nhận ra được tất cả điều này.
Sắc mặt anh lạnh hẳn đi, có lẽ anh cũng chẳng mong chờ gì với gia đình này, anh lạnh lùng nói: "Hôm nay con về để thăm mọi người, con không muốn nhắc đến những chuyện khác. Mẹ, con để quần áo con mua cho mẹ trên bàn, lúc nào rảnh mẹ xem thử xem có thích không".
"Phải rồi, cho con số điện thoại của em gái đi".
Advertisement
Tôn Hàn nói vậy là đã có ý định đi.
Sau khi Tôn Hàn đi, khuôn mặt Từ Tiểu Bân giật giật, sau đó cậu ta tức điên lên: "Mẹ, bây giờ Tôn Hàn đang làm cái trò gì vậy!"
"Năm đó anh ta thà lấy tiền cho con đàn bà thối tha Lâm Mỹ Quyên kia cũng không chịu cho nhà chúng ta thêm chút ít. Nếu lúc anh ta có tiền có thể cho con mấy triệu tệ thì sao con lại sống thảm hại thế này được?"
Sắc mặt Dương Dung cũng chẳng tốt đẹp gì: "Nó đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay đi đấy! Con yên tâm, nó không thoát khỏi lòng bàn tay mẹ đâu!"
"Anh ta không ở lại Mục Thành, chẳng lẽ mẹ có thể trói anh ta lại sao?", Từ Tiểu Bân khó hiểu.
Trừ khi Tôn Hàn có thể ở lại đây, nếu không e rằng họ không thể kiếm chác được gì của Tôn Hàn.
Ánh mắt Dương Dung sắc lẹm: "Con quên con bé Chu Đình rồi à? Năm nào Chu Đình cũng hỏi chúng ta khi nào Tôn Hàn ra tù, con bé vẫn rất thích Tôn Hàn!"
"Con nghĩ xem, bố của Chu Đình bệnh tật cần có người chăm sóc không rời, Tôn Hàn vừa mới ra tù mà vẫn còn có người thích đã là tốt lắm