*Chương có nội dung hình ảnh
Tôn Hàn hờ hững đáp: "Ừm, việc ngọc bội thế nào rồi?"
Mạng lưới của Thiên Cửu Môn trải rộng khắp Tây Nam, cho dù là một nơi nhỏ bé như Mục Thành cũng có người của Thiên Cửu Môn.
Advertisement
Còn La Thông chính là người phụ trách khu vực này. Ngoài mặt ông ta là một doanh nhân kinh doanh bất động sản giàu có bậc nhất Mục Thành.
"Cậu chủ, mẹ nuôi cậu đem miếng ngọc đó đến cửa hàng vàng bạc đá quý để kiểm định, miếng ngọc đó tám phần giống với ngọc Tụ thượng hạng nhưng bởi ngọc Tụ hiếm thấy nên ông chủ cũng không dám chắc, chỉ đưa ra giá năm trăm nghìn tệ. Mẹ nuôi của cậu chủ cho rằng ông chủ đó lừa đảo nên chưa bán!"
Nếu là ngọc bội chế tác từ ngọc Tụ thượng hạng thì giá trị phải từ ba triệu tệ trở lên, còn lên cao được tới bao nhiêu thì không thể biết được.
Tôn Hàn trong lòng tự cười nhạo chính bản thân mình, anh nói: "Bảo ông chủ đó mua lại cho tôi!"
Advertisement
"Vâng!"
Vốn dĩ Tôn Hàn cũng không quá muốn lấy lại miếng ngọc này, hoặc ít nhất là tạm thời chưa muốn.
Sau khi trải qua biến cố năm xưa, anh mất tất cả nên cũng chưa nghĩ đến việc đi tìm ra thân thế thật của mình.
Nhưng đáng ra mẹ nuôi của anh không nên đem miếng ngọc đó đi bán!
"Ngoài ra còn một chuyện tôi muốn nhờ ông giúp. Ngày kia là ngày người thầy có ơn với tôi về hưu, tôi muốn tặng thầy ấy một món quà. Con người ông ấy không ham tiền tài, không màng danh lợi, chỉ duy nhất vô cùng yêu thích nhà thư pháp Ngô Nguy. Cả đời ông ấy mong có được một bức thư pháp của nhà thư pháp này. Ông hãy tìm mua giúp tôi bút tích thật của Ngô Nguy!"
Còn chuyện miếng ngọc bội, Tôn Hàn cũng chẳng