Ngọa Hổ Tàng Long

“Mắt tinh thật đấy!”


trước sau

Mắt của các bạn học nam khác cũng sáng bừng lên.





Nếu nói đến các nữ sinh trong lớp họ ngày xưa thì đương nhiên Lí Tình là người xinh đẹp nhất, nhưng nhiều năm trôi qua, người ta đã hoá thiên nga rồi. Bây giờ, mọi người đều đã trưởng thành, dù ai có ý với cô ta thì cũng không dám bày tỏ.






Advertisement



Xếp ngay sau Lí Tình chính là Trần Thanh Sương.





Trần Thanh Sương có một vẻ mạnh mẽ khác hoàn toàn với điệu bộ như bà hoàng của Lí Tình.





Điều khiến các bạn học nam có suy nghĩ với Trần Thanh Sương là bởi cô ấy chân chất nên sẽ dễ phát triển hơn, không như Lí Tình, vì cô ta cho họ một cảm giác không thể với tới.





Dù bây giờ, hầu hết mọi người đều đã lập gia đình, tuy nhiên cũng không thể ngăn cản họ có những suy nghĩ phóng túng trong đầu được.





“Lưu Đông, là cậu đúng không!”, Trần Thanh Sương giơ tay chỉ trỏ rồi mỉm cười đọc một cái tên.



Advertisement






“Nào, ngồi chỗ tôi đi!”





“Không, ngồi chỗ tôi chứ, Trần Thanh Sương, trước kia bọn mình chẳng thân nhất là gì”.





Không ít bạn học đều mời gọi.





Nhưng Trần Thanh Sương lại chẳng chọn chỗ nào, sau khi quét mắt một vòng, cô ấy nhìn về phía Tôn Hàn rồi mỉm cười đi về phía đó dưới bao con mắt thất vọng của mọi người: “Này bạn cùng bàn, không ngại ngồi cùng tôi tiếp chứ?”





Tôn Hàn cười đáp: “Mắt tinh thật đấy!”





Trần Thanh Sương từng ngồi cùng bàn với anh.





“Thôi, nếu mọi người đã đến đủ, chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng thầy thôi, chúc mừng thầy đã về hưu một cách vinh quang”.





Thấy Trần Thanh Sương ngồi xuống cạnh Tôn Hàn, Lí Tình thầm thấy bực dọc như thể mình có thể ném thứ đồ không cần nữa đi, nhưng không ai được mơ tưởng tới nó.





Để tránh mọi người nhìn ra tâm trạng của mình, cô ta tỉnh bơ nâng cốc bia lên.





Mọi người đồng ý ngay.





Ai nấy đều nhanh chóng nâng cốc lên chúc mừng thầy Tần.





Bầu không khí tiếp theo đó có thể coi là hoà thuận, các bạn học cùng uống và trò chuyện, rồi còn nhắc tới chuyện ngày xưa ai từng thích ai.





“Sao thế? Có tâm sự à?”, thấy Tôn Hàn hơi kiệm lời, Trần Thanh Sương bèn hỏi.





Tôn Hàn thành thật đáp: “Tôi đang nghĩ sao Ngô Tuyết Phong chưa tới, tiệc thầy giáo về hưu hôm nay là cậu ấy nói cho tôi biết mà, lẽ ra cậu ấy phải tới chứ nhỉ?”





“Lớp trưởng á? Bận chăng? Nói ai chứ tôi đây này, may hôm nay không phải tăng ca, nếu không chắc cũng chẳng đến được!”





Bận?





Không thể nào.





Chắc đã xảy ra chuyện gì đó rồi.





Nếu Ngô Tuyết Phong không đến, chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng Tôn Hàn không gọi cho cậu ta, để lúc khác gọi hỏi thăm là được.





Tôn Hàn không nghĩ đến chuyện của Ngô Tuyết Phong nữa, mà chủ động nâng cốc rồi cười nói: “Này bạn cùng bàn, uống một cốc chứ?”





Vì nghĩ tới các bạn học nữ nên hôm nay mọi người uống bia, như vậy sẽ uống được nhiều hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện