Tôn Hàn không quan tâm đến điều này mà tiếp tục nói: "Thứ nhất, mọi người không biết nhưng tôi và cô đều biết rõ, cô không hề có chút công lao nào trong vụ hợp đồng với công ty bách hóa Near, tất cả là tôi làm. Thế nên cô đừng thấy uất ức, đừng nói đến học vấn, thậm chí cô còn không có đủ năng lực!"
"Lý Tông Đạo hay Vương Bách Xuyên cũng vậy, nếu muốn họ không nhằm vào cô, không kỳ thị cô thì hãy làm thật tốt công việc của mình, làm ra thật nhiều thành tích khiến họ không thể bắt bẻ!"
Advertisement
"Thứ hai, cô nghĩ rằng tôi không kiên trì đuổi Vương Bách Xuyên ra khỏi công ty là vì sự uy hiếp của Lý Tông Đạo sao?"
Liễu Y Y liền hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
"Tất nhiên không phải!"
Advertisement
Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm: "Muốn khiến Vương Bách Xuyên hoặc Lý Tông Đạo cuốn gói đi là điều dễ như trở bàn tay với tôi. Nhưng tôi không làm thế là vì cô".
"Liễu Y Y, tôi có thể dùng cách của tôi để san bằng tất cả các chướng ngại của cô trong công việc này, nhưng làm thế thì cô có được cái gì?"
"Tôi hy vọng có một ngày cô có thể đích thân đá Vương Bách Xuyên ra, thậm chí là đá tôi ra!"
"Tôi cho cô một không gian để phát triển, nếu cô không có năng lực thì không thể trách ai được!"
Việc này...
Liễu Y Y không thể tin được, chẳng lẽ Tôn Hàn vì cô nên mới làm Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy?
Tôn Hàn thực ra cảm thấy mình nói những câu này quá sớm, nhưng Liễu Y Y đã bị cuộc sống này giày vò quá nhiều rồi, cô thiếu sự tự tin và trầm tĩnh trên thương trường.
Có