Ngọa Hổ Tàng Long

"Không liên quan gì đến anh".


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh




"Ôi, là Y Y đấy à! Cháu mặc quần áo khác thế này, bà suýt nữa không nhận ra cháu đấy! Đây là...", bà Vương nhìn Tôn Hàn đi cạnh Liễu Y Y.





Liễu Y Y cười nói: "Bà cứ cười cháu thôi. Anh ấy là Tôn Hàn, à...là ông chủ của cháu!"



Advertisement






"Phải rồi, lần trước chính anh ấy đã cứu bà, đơn thuốc cháu đưa bà cũng là của anh ấy cho đấy. Bà ơi, đơn thuốc đó có hiệu quả không ạ?"





Thực ra Liễu Y Y cũng không phải hỏi vu vơ, nếu đơn thuốc mà Tôn Hàn đưa cho bà Vương có tác dụng thì cô thực sự nên suy nghĩ vấn đề liệu có nên nhờ Tôn Hàn khám bệnh cho mẹ không.





Nghe nói Tôn Hàn chính là người đã cứu mạng mình, bà Vương vội vàng chân thành nói: "Có tác dụng, có tác dụng! Y Y à, cháu không biết đâu, đơn thuốc cậu Tôn đưa còn hiệu nghiệm hơn cả thuốc của mấy chuyên gia gì đó cơ. Kể từ khi dùng đơn thuốc đó, bệnh hen suyễn của bà gần như không tái phát nữa!"





"Thì ra cậu Tôn là ân nhân cứu mạng bà già này, thực sự tôi không biết phải báo đáp cậu thế nào!"



Advertisement






Tôn Hàn mỉm cười: "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, thấy bà khỏe lại cháu cũng rất vui".





Lúc ba người đang nói chuyện thì đột nhiên một giọng nói nóng nảy vang lên.





"Mẹ, đưa tiền cho con!"





Tôn Hàn và Liễu Y Y đều nhíu mày, thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rất lôi thôi đi tới, toàn thân bẩn thỉu.





"Nhà người ta đều mong con trai có thể nuôi dưỡng họ lúc tuổi già, còn mẹ thì phải còng lưng ra nuôi con! Tạ Viễn, tối qua mẹ mới cho con năm trăm tệ mà đã hết rồi à?!", bà Vương bực bội nhìn con trai





"Ấy, đây là Y Y à, nghe nói cô đến làm việc

ở công ty lớn rồi. Phải rồi, đây là..."





Tạ Viễn là con trai của bà Vương, hơn ba mươi tuổi mà vẫn chẳng được tích sự gì. Hắn ta nhìn thấy Liễu Y Y thì ánh mắt liền trở nên nóng rực, thậm chí còn chẳng thèm đề cập đến chuyện lấy tiền của bà Vương.





Liễu Y Y còn chưa nói gì thì bà Vương đã lạnh lùng nói: "Đây là cậu Tôn, bạn trai của Y Y!"





Sắc mặt Tạ Viễn liền tối sầm xuống, nhìn Tôn Hàn bằng cái nhìn chẳng mấy thiện ý.





Liễu Y Y đang định phản bác, nhưng cô chợt hiểu ý định của bà Vương.





Tạ Viễn vẫn luôn có ý với cô, cô biết điều này. Bà Vương nói vậy là để Tạ Viễn từ bỏ hoàn toàn.





Thế nên cô liền nắm lấy tay Tôn Hàn: "Đúng vậy, Tạ Viễn. Tôi giới thiệu với anh nhé, anh ấy tên Tôn Hàn, là bạn trai của tôi!"





Soạt soạt!





Nhưng vẻ mặt Tạ Viễn trở nên khó coi một cách rõ rệt, tràn đầy ghen ghét và oán hận.





"Thái độ của con kiểu gì vậy, nếu không phải có cậu Tôn thì mẹ đã chết từ lâu rồi!", bà Vương rất bất mãn trước thái độ của Tạ Viễn.





Lúc này ánh mắt của Tạ Viễn mới trở lại bình thường, hắn ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt săm soi: "Anh Tôn đúng không, tôi thấy anh rất giàu có, không biết anh làm việc ở đâu?"








20220331120915-tamlinh247.jpg


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện