Ngọa Hổ Tàng Long

"Nếu không tôi sẽ tống anh vào tù!"


trước sau

Liễu Y Y vốn đang nghi ngờ bà Vương giả bệnh, nhưng khi thấy dáng vẻ hô hấp yếu ớt của bà Vương thì không thể nào không tin.





"Y Y, anh tin em không hại mẹ anh, em có thể vào thăm bà ấy! Nhưng tên này anh lo là hắn ta hại mẹ anh!"





Liễu Y Y không biết phải làm thế nào.



Advertisement






Tôn Hàn liếc mắt nhìn cô: "Em đi vào đi".





"Ừ, tôi vào xem tình hình thế nào".





Sau khi Liễu Y Y đi vào phòng bệnh, Tạ Viễn hừ lạnh với Tôn Hàn: "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện, đi theo tôi".





Tôn Hàn không nói gì, anh lẳng lặng đi theo Tạ Viễn.






Advertisement



Anh biết rõ Tạ Viễn để Liễu Y Y vào thăm bà Vương là để nói chuyện riêng với anh.





Đuôi cáo của hắn ta đã lộ ra rồi.





Tạ Viễn đi đến trước cửa một nhà vệ sinh không người mới dừng lại, lấy ra một điếu thuốc rẻ tiền nhăn nhúm trong túi ra châm lửa hút rồi phà mạnh mấy hơi.





"Tên kia, tôi đã nhờ bác sĩ xem đơn thuốc của anh rồi, hoàn toàn không phải đơn thuốc do bệnh viện chính quy kê cho. Giờ mẹ tôi vì uống đơn thuốc của anh mà mới bệnh tình nguy kịch như vậy đấy!"





"Anh nói thử xem, nếu tôi giao đơn thuốc cho cảnh sát thì anh sẽ bị phán bao nhiêu năm tù đây?"





Tạ Viễn thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng.





"Là thuốc kích bệnh của chợ đen đúng không?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.





Soạt!





Ánh mắt Tạ Viễn lóe lên sự hoảng loạn, sao Tôn Hàn lại biết được?





Chỉ chợ đen mới có thuốc kích bệnh, loại thuốc này đã thêm một lượng nhỏ thuốc trừ sâu, trộn thêm một số thuốc khác bên trong nữa.





Mà công dụng của nó chính là xúc tác những căn bệnh trong cơ thể tái phát.





Tất nhiên Tạ Viễn không thừa nhận, chẳng mấy chốc hắn ta đã giả vờ bình tĩnh, liền đanh

giọng gào: "Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi hỏi anh, mẹ tôi bị anh hại bệnh nặng như thế này, anh thấy nên xử lý như thế nào?"





Tôn Hàn chẳng mong chờ Tạ Viễn sẽ thừa nhận: "Vậy anh định xử lý thế nào?"





Hắn ta nhìn Tôn Hàn chằm chằm: "Tôi muốn hai triệu tệ, hơn nữa anh phải đuổi Liễu Y Y ra khỏi công ty, cả đời không được có quan hệ gì với cô ấy nữa!"





"Nếu không tôi sẽ tống anh vào tù!"











Tạ Viễn cười nhạt, nhìn Tôn Hàn một lượt, dường như chẳng hề lo lắng chuyện Tôn Hàn sẽ từ chối.





Hắn ta gặp nhiều mấy dạng công tử bột này rồi, tên nào tên nấy nhìn vào thì cũng ra gì đấy, chỉ là đến khi gặp chút chuyện thì sợ rúm người.





Tạ Viễn giải thích cặn kẽ: “Anh Tôn, tôi thấy anh cũng là công tử nhà giàu, tôi có để ý anh chạy Mercedes-Benz S-Class tới đây, giá lăn bánh chắc cỡ khoảng hai triệu tệ, chắc anh không thiếu chút tiền này đâu nhỉ”.





“Còn về Liễu Y Y, anh không cần gạt tôi, anh chỉ chơi bời với cô ta mà thôi, đã lâu thế, chắc cô ta có mùi vị như nào anh cũng đã chơi ngán rồi nhỉ”.





“Chi bằng anh cứ thuận gió đẩy thuyền, tặng cô ta cho tôi đi!”



Chỉ cần Tôn Hàn vứt bỏ Liễu Y Y, còn Tạ Viễn hắn ta có số tiền hai triệu tệ trong tay sẽ dễ dàng có được cô ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện