*Chương có nội dung hình ảnh
"Ông trời giáng tai họa thì còn có thể thấu hiểu, chứ tự tạo nghiệp thì không thể tha thứ. Tạ Viễn, người ép anh đến bước đường này không phải tôi mà chính là anh đấy". Tôn Hàn lắc đầu, không thừa nhận sự việc đến nước này là do anh gây ra.
"Ha ha ha..."
Advertisement
Tạ Viễn đột nhiên đứng dậy, không ngừng cười như điên. Hắn ta giơ tay chỉ vào mặt Tôn Hàn: "Tôi biết ngay là anh sẽ không dễ tính như vậy mà. Được thôi, tôi vốn định nói chuyện đàng hoàng tử tế với anh mà anh lại không nghe, thế thì đừng có trách tôi!"
Nói rồi hắn ta lấy điện thoại ra gọi điện: "Anh Mã, tôi ở quán trà Long Tường. Người đó đến rồi, anh mau tới đây đi".
Sau khi cúp máy, Tạ Viễn liền lật mặt: "Tên kia, là tại anh rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt!"
Advertisement
"Anh có biết vì sao tôi không nói cho Liễu Y Y biết bệnh tình của mẹ tôi đã trở nên nguy kịch không?"
Sắc mặt Tôn Hàn rất bình tĩnh, anh mỉm cười hỏi: "Vì sao?"
Tối qua Tạ Viễn gọi cho Liễu Y Y, cô cũng chỉ biết Tạ Viễn muốn gặp Tôn Hàn nhưng có chuyện gì thì Tạ Viễn không nói.
Tôn Hàn hỏi như vậy thực ra chỉ là để phối hợp với Tạ Viễn, anh đã đoán được nguyên nhân thực sự là gì.
Đơn giản chỉ là Tạ Viễn không muốn để Liễu Y Y nhìn thấy một số thứ không nên thấy và càng khinh thường hắn ta hơn.
"Bởi vì tôi thực sự không muốn Liễu Y Y gặp phải người trong xã hội đen. Anh có biết anh Mã mà tôi gọi đến là ai không?"
"Để tôi nói cho anh biết nhé, Mã Quân chính là tay đánh nhau thiện nghệ của công ty tài chính Tài Nguyên, chỉ cần hắn ra