Du khách ở công viên đầm lầy không nhiều lắm, gần như mỗi du khách đều mang theo máy ảnh cũng có một bộ phận người mang theo giá ba chân, những người này tụm năm tụm ba đi về phía ven hồ.
Trước ngực Lý Triết đeo máy ảnh, vai khiêng giá ba chân, phía sau còn mang một cái balo, một mình đi trên con đường đá trơn trượt, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi y, y thả chậm bước chân quay đầu lại nhìn.
"Anh Triết!"
Giọng nói quá đỗi vui mừng, người đến là một thanh niên mang mắt kính gọng tròn, ăn mặc như học sinh, trước ngực cậu ta đeo một cái máy ảnh, một bên vai mang balo, trên tay còn cầm theo giá ba chân đã gấp lại.
Đuổi theo Lý Triết, thanh niên thở dốc, đồ đem theo trên người không hề nhẹ, cậu ta không buồn thở bình thường lại, vui sướng nói: "Gần đây anh Triết bận quá à, lâu rồi không đến tham gia hoạt động của nhóm."
"Mỗi hai tuần." Lý Triết không cảm thấy lâu bao nhiêu.
"Tận hai tuần!"
Tống Nặc đứng thẳng người, cậu ta rất cao, cơ thể thiên gầy, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tống Nặc thao thao bất tuyệt: "Em đều không thân với mấy người khách trong nhóm, không có anh Triết ở đây, em không thể nói chuyện với ai hết, nhiều khi có vấn đề cần hỏi cũng không biết tìm ai."
Mặt hồ trong veo, ánh mặt trời đầu đông xuyên qua lá cây chiếu lên người.
Dáng người Lý Triết cao thẳng như trúc, giọng nói bình thản: "Trong nhóm có rất nhiều người tốt bụng, hỏi gì nói đó, cậu nên chủ động làm quen."
"Em không có thói quen giao tiếp với người lạ." Đôi mắt ngập tràn tình cảm của Tống Nặc giấu sau mắt kính, cậu ta cúi đầu nhìn đá dưới chân.
"Trước khi chúng ta quen biết cũng là người lạ."
"Anh Triết thì khác."
"Khác chỗ nào?"
Lý Triết đặt tay lên đầu, ngửa đầu nhìn lên không trung, giọng nói nhẹ nhàng: "Chúng ta cũng quen biết trong nhóm nhiếp ảnh."
"Khác mà, lần đầu em tham gia tụ hội trong nhóm, anh Triết từng giúp em, dạy em chỉnh camera như nào, tìm góc độ như nào, lúc ấy chả có ai quan tâm em cả, giống như em căn bản không tồn tại vậy."
"Có chuyện này à?"
"Có, anh Triết mau quên quá."
Lý Triết cười.
Trước mắt là một màu xanh biếc, gió hồ thổi qua mặt bên tai có tiếng chim hót, y thích ở trong hoàn cảnh như thế, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Tiếng chim ríu rít bên tai ngày càng gần, Tống Nặc tìm được chú chim hót trên một cái cây, cậu ta nói khẽ: "Anh Triết, đó là chim gì thế?"
Lý Triết dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn, là một con chim đầu đen, bụng vàng, má trắng, rất dễ nhận biết.
Lý Triết nói: "Bạc má bụng vàng."
Tống Nặc giơ máy ảnh lên, ý đồ của cậu ta là chụp ảnh nhưng khoảng cách quá xa chụp không rõ, nghe tiếng chim hót, Tống Nặc nói: "Thoạt nhìn nhỏ bé như thế nhưng tiếng hót lại vang như vậy."
"Bay đi."
Giọng của Tống Nặc làm kinh động đến bạc má bụng vàng trên cây, chú chim vỗ cánh bay đi mất dạng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, tìm được chỗ chụp tốt nhất, nơi đó đã sớm tụ tập một đám người thích chụp ảnh, đa số đều là người trong nhóm nhiếp ảnh.
Lý Triết chào hỏi với những gương mặt quen thuộc, nói chuyện vài câu rồi tìm chỗ không chen chúc như thế nữa, y mở giá ba chân ra gác ống nhòm ngắm chim lên, y bận rộn một trận.
Từ đầu đến cuối Tống Nặc đều đi theo Lý Triết, cậu ta cũng mở giá ba chân ra, gác ống nhòm ngắm chim lên.
Quan sát các loài chim trên bãi cát thông qua ống kính ngắm chim đồng thời cũng chụp ảnh chúng.
Chụp chim là việc cực kỳ tốn thời gian, cần phải kiên nhẫn chờ đợi hơn nữa còn phải nhanh tay nhanh mắt.
Đầu mùa đông, trên bãi cát không xuất hiện nhiều loài chim lắm, chờ đến tháng 12 thì những loại bay đến phương nam qua đông cơ bản đều đến, nếu như vận khí tốt thì có thể chụp được loài chim quý hiếm, Lý Triết từng may mắn chụp được một đàn dẽ mỏ thìa.
Dẽ mỏ thìa là một loài chim lội nước, có một cái mỏ giống như một cái thìa nhỏ.
Trời chạng vạng, mọi người bên cạnh lục tục thu dọn thiết bị rời đi, Lý Triết cúi đầu xem lại ảnh chụp hôm nay, trong lòng y khá hài lòng cũng xem như là kết thúc hành trình công viên đầm lầy hôm nay.
"Anh Triết, anh đói không? Lát nữa tụi mình đi tìm chỗ nào đó ăn nha."
Tống Nặc thân mật ôm cánh tay Lý Triết, trên mặt tươi cười, đó là một nụ cười không dễ gì từ chối được.
"Hôm nay trễ rồi, tôi về còn có việc." Lý Triết kéo tay cậu ta ra, bỏ máy ảnh vào balo, vặn vặn cổ tê mỏi của mình, nhiếp ảnh cũng xem như là việc tốn sức.
Nụ cười đọng lại trên mặt Tống Nặc giây lát, cơ thể cậu ta hơi nghiêng về phía Lý Triết, ngẩng đầu hỏi: "Vậy tuần sau anh có đến không?"
"Chắc không, gần đây tôi khá bận."
"Tuần sau nữa thì sao?"
Đôi mắt giấu sau mắt kính rất cố chấp, cúc áo sơ mi ở cổ áo tôn lên chiếc cổ thon dài khiến cho dáng vẻ kia của cậu ta thoạt nhìn có hơi đáng thương.
"Xem tình huống đã."
Lý Triết phất tay: "Tạm biệt."
"Anh Triết, hẹn gặp lại."
Tống Nặc lưu luyến không rời mà vẫy tay, cậu ta đứng bên hồ nhìn theo bóng dáng Lý Triết cho đến khi biến mất.
Đi đến chỗ đậu xe Lý Triết mở cửa xe ngồi vào ghế lái, y tháo balo xuống đặt trên ghế phụ, lấy điện thoại trong balo ra kiểm tra.
Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, hưởng thụ thời gian tùy ý của riêng mình, tận hưởng phong cảnh hoang dã, thực hiện hoạt động chụp ảnh yêu thích, y không để ý chuông điện thoại có từng vang lên chưa hoặc là có tin nhắn được gửi đến không.
Có một cuộc gọi nhỡ của đồng nghiệp, mấy tin nhắn chưa đọc, trong đó có hai tin do Lâm Nhiên gửi đến.
Lý Triết nhấn mở tin nhắn của Lâm Nhiên, một tin là hỏi: "Cuối tuần anh làm gì thế? Cũng ra ngoài đón khách hả?"
Một cái khác là than thở: "Tôi đúng là ngu thật mà, ra ngoài đây hứng gió biển cả ngày trời."
Khóe miệng Lý Triết hơi cong lên, dường như là nhìn thấy dáng vẻ than thở của Lâm Nhiên, mái tóc mềm mại bị gió biển thổi loạn, tay chống cằm, vẻ mặt ảo não.
Hai tin nhắn đều được gửi đến một tiếng trước.
"Hôm nay không làm, tôi ở công viên đầm lầy, đang chuẩn bị về, chắc là…" Lý Triết cúi đầu xem đồng hồ, xác nhận thời gian, "8 giờ thì về đến."
Sau khi gửi tin nhắn đi, Lý Triết mở Khoảnh khắc ra nhìn thấy hôm nay Lâm Nhiên có đăng một tấm ảnh tự chụp, nhìn bối cảnh chắc là chụp ở boong tàu trên du thuyền.
Kỹ thuật chụp ảnh của cậu không tệ, trong ảnh chụp có trời xanh, chim biển và biển rộng, còn có một gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, vô cùng hợp với cảnh biển trong trẻo lúc vừa vào đông.
Để điện thoại xuống Lý Triết khởi động xe, chuẩn bị về nhà.
Mùa đông trời tối thật sự rất nhanh, vừa nháy mắt thì mặt trời chạng vạng đã biến mất, màn đêm buông xuống.
Xe chạy trên đường, chạy vào điểm dừng chân trên cao tốc, Lý Triết vừa đậu xe xong thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, y cúi đầu nhìn, là Lâm Nhiên nên lập tức nhấn nghe.
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi, thứ bảy thế mà anh lại không đi đón khách."
"Tôi đến công viên đầm lầy chụp ảnh chim với mấy người bạn."
"Bạn á?"
Lâm Nhiên ngớ người, cậu biết Lý Triết có sở thích chụp ảnh nhưng không ngờ trong sinh hoạt của Lý