"Chào mọi người, tôi là Lâm Nhiên bạn của Lý Triết, rất vui được gặp mọi người!"
Lâm Nhiên cười thân thiện, nhiệt tình vươn tay bắt tay với từng người, tính cách cậu dễ gần, diện mạo lại như ánh mặt trời nên rất được mọi người trong nhóm nhiếp ảnh hoan nghênh.
Ngay cả bạn nhỏ theo ba mẹ đến vui chơi Lâm Nhiên cũng không bỏ qua, cậu ngồi xổm xuống tươi cười bắt tay với bạn nhỏ.
Gần như đều bắt tay với tất cả mọi người, Lâm Nhiên mới xoay người tìm kiếm Lý Triết.
Lúc này cậu mới nhìn thấy có một chàng trai nhỏ nhắn đeo mắt kính đứng bên cạnh Lý Triết, tuổi của người nọ nhỏ hơn cậu một chút, chắc mới hơn hai mươi tuổi.
Tướng mạo người này thanh tú nhưng lại cho người ta có cảm giác rất u ám, không dễ tiếp cận, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Nhiên rất lạnh nhạt, Lâm Nhiên cũng không để ý, cậu tiến lên vẫn nhiệt tình mà lễ phép vươn tay, chào hỏi: "Chào cậu, tôi là Lâm Nhiên."
Người nọ nhíu mày rất rõ ràng, ánh mắt dừng trên bàn tay Lâm Nhiên, cả người cậu ta đều lộ ra kháng cự, không bắt tay lại mà lạnh lùng giới thiệu: "Tống Nặc."
Nghe thấy tên đối phương, Lâm Nhiên rõ giật mình, cậu còn tưởng Tống Nặc là một người vừa thân thiện lại tích cực, Tống Nặc từng gọi cho Lý Triết mấy lần cho nên cậu ta đã để lại ấn tượng như thế cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên thu tay về, lặng lẽ sờ mặt mình, có điều rất nhanh sau đó cậu đã không ngại sự lạnh nhạt của đối phương mà chủ động nói chuyện với Tống Nặc đang đi bên cạnh Lý Triết.
"Lần đầu tiên tôi leo núi này, trên núi có gì vui không?"
"Không biết."
"Tống Nặc, máy ảnh của cậu là cấu hình gì thế.
Ảnh chụp cậu gửi trong group đẹp lắm đấy."
Không nhận được câu trả lời của Tống Nặc, Lâm Nhiên cảm giác được đối phương không thích mình hơn nữa còn không thèm che giấu tí nào.
Trưởng nhóm chụp ảnh đi ngang qua Lâm Nhiên, nghe thấy Lâm Nhiên hỏi anh ta mới chủ động giải thích về phương diện nhiếp ảnh cho Lâm Nhiên, cũng nói: "Cậu là người mới học, mới nhập môn không cần mua thiết bị chụp ảnh quá chuyên nghiệp, cái cậu đeo trên cổ đủ dùng rồi."
Lâm Nhiên đeo một cái máy ảnh ống kính đơn, trước kia cậu quen biết Lý Triết đã mua nó, mặc dù bình thường cũng không hay dùng.
"Về phương diện nhiếp ảnh cậu cứ hỏi Lý Triết, cậu ấy còn biết nhiều hơn cả tôi."
Nói xong nhóm trưởng vỗ vai Lâm Nhiên, nói đùa: "Muốn trở thành thành viên trong nhóm chúng tôi không biết chụp ảnh là không được đâu đấy, tuần nào chúng tôi cũng kiểm tra đó nha."
Lâm Nhiên nhanh chóng nói: "Nhóm trưởng, tôi nhất định sẽ học tập Lý Triết đàng hoàng."
Một thành viên nữ đi bên cạnh nhóm trưởng, cô nắm tay thành quyền cổ vũ Lâm Nhiên: "Cố lên!"
Bước chân của nhóm trưởng và người nữ kia rất nhanh, đi lên phía trước, Lâm Nhiên cười nhìn họ rời đi mới thu hồi ánh mắt lại muốn tìm Lý Triết nói chuyện.
Tầm mắt cậu bỗng nhiên chạm nhau với Tống Nặc, Lâm Nhiên phát hiện ánh mắt Tống Nặc nhìn cậu vô cùng bén nhọn, tràn ngập địch ý khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Chắc là cậu nhìn lầm chứ cậu với cậu ta chưa quen biết bao lâu, cậu ta có lý do gì đâu mà có địch ý với mình dữ như vậy chứ, Lâm Nhiên nghĩ.
Cánh tay bị kéo, Lâm Nhiên hoàn hồn, là Lý Triết, Lý Triết kéo cậu đến bên người, vừa đi vừa nói: "Mắt nhìn đường đi."
Mới nãy Lâm Nhiên không để ý dưới chân nên suýt chút nữa là bước vào hố bên đường, cũng may Lý Triết để ý đến cậu hơn nữa còn nhanh mắt lẹ tay.
Mọi người tụm năm tụm ba cùng nhau leo núi, bên cạnh Lý Triết là Tống Nặc và Lâm Nhiên, cùng nhau đi lên.
"Có những người chả có hứng thú gì với nhiếp ảnh thế mà cũng học đòi người ta đeo máy ảnh ống kính đơn trên cổ, em cảm thấy loại người này rất dối trá." Tống Nặc nhìn hai người đi ngang qua họ, là nữ sinh đang nói cười, đột nhiên nói câu này.
Lời nói của cậu ta có ý châm chọc, chắc là vốn không có nhầm vào hai nữ sinh hoặc là Lâm Nhiên mà chỉ là cảm thấy thế thôi.
Lâm Nhiên không hiểu nổi, cậu cảm thấy Tống Nặc có hơi hận đời.
"Lý Triết, cho em chai nước đi."
Đi được một đoạn Lâm Nhiên duỗi tay với Lý Triết, Lý Triết lấy trong balo ra một chai nước đưa cho Lâm Nhiên: "Đây."
Cổ Lâm Nhiên đeo máy ảnh, tay cầm gậy leo núi, vai đeo giá ba chân của Lý Triết (đang ở trạng thái gập), Lâm Nhiên mang nhẹ hơn Lý Triết, y mang máy ảnh, ống nhòm ngắm chim, mang cả một cái balo to, trong balo là đồ ăn và nước uống.
"Không muốn cái này."
"Em tự lấy đi."
Lý Triết đứng thẳng, Lâm Nhiên vịn vào balo Lý Triết tìm đồ uống, cậu hỏi Lý Triết muốn uống gì, Lý Triết nói là gì cũng được.
Lấy hai chai đồ uống ra, Lâm Nhiên kéo khoá balo lại, vỗ lên cánh tay Lý Triết ý là xong rồi.
Tống Nặc đi cùng Lý Triết nên đứng bên cạnh nhìn, tròng kính của cậu ta có có tầng sương mỏng, đôi mắt bị che khuất, không có cách nào có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.
Lại lên đường lần nữa, Tống Nặc theo sát Lý Triết, đi vô cùng gần, dường như cậu ta tò mò với mỗi một con chim trên đường đi, thỉnh thoảng lại hỏi: "Anh Triết, đó là chim gì thế?"
Lý Triết sẽ trả lời.
"Anh Triết, cổ con chim kia vừa to vừa dài."
"Là cò ruồi."
(*Cò ruồi hay cò ma (danh pháp hai phần: Bubulcus ibis) là một loài chim thuộc họ Diệc, phân bố ở vùng cận nhiệt đới, nhiệt đới và vùng có nhiệt độ ấm.
Đây là loài duy nhất của chi Bubulcus.
Cò ruồi là loài bản địa của châu Á, châu Phi và châu u.)
Một đường đi có tiếng chim kêu làm bạn, trong thành phố không thể thường xuyên nhìn thấy chim chóc càng đừng nói đến chuyện có thể nghe nhiều tiếng chim kêu như thế.
Ngay lúc Tống Nặc hỏi một câu Lý Triết đáp một câu Lâm Nhiên phát hiện Lý Triết vô cùng quen thuộc với các loài chim hoang dã.
Cậu cầm hộp sữa bò đã hết—— không thể vứt rác bừa bãi được, Lâm Nhiên lầm bầm: "Không ngờ anh lại là bậc thầy xem chim đó."
Mặt Lý Triết bỗng nhiên ngó qua, phóng đại trước mặt cậu, cậu nhún vai: "Sao? Em cũng có nói bậy bạ gì đâu."
Cảm giác được đầu bị xoa nhẹ, Lâm Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Triết một cái, hai người họ có chênh lệch chiều cao.
Lâm Nhiên giục: "Chúng ta leo lên nhanh đi, chút nữa là mọi người lên hết rồi mà chúng ta vẫn chưa lên tới."
Đúng thật, họ đang là nhóm bị tụt lại.
Leo núi là việc tốn thể lực, khoảng cách với đích đến còn một đoạn xa mà người bình thường không có rèn luyện gì là Lâm Nhiên đã không leo nổi nữa, cậu ngồi xuống bậc thềm đá, mồ hôi đổ như mưa, thở hổn hển: "Không được rồi… Cho em thở cái đã…"
Tống Nặc quay mặt đi cười khẩy, cậu ta và Lý Triết căn bản chẳng cảm thấy mệt bao nhiêu.
"Mỗi cái thể lực này của em còn dám chạy đến đây leo núi." Lý Triết ngồi xổm xuống, đưa tay giúp Lâm Nhiên cởi nút áo ở cổ áo để cậu dễ thở hơn chút.
"Anh ta như vậy không thể leo lên nữa, nếu không thì cứ ở đây chờ chúng ta đi." Tống Nặc từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhiên.
"Tôi nghĩ một chút… là là được." Lâm Nhiên thở như trâu.
Hai phút trôi qua, Lâm Nhiên chống gậy leo núi, chậm chạp đứng dậy, cậu cảm thấy bắp chân mình vẫn còn đang run, Lý Triết ấn Lâm Nhiên ngồi lại, nói với Tống Nặc: "Cậu lên trước đi, tôi và Lâm Nhiên lên sau."
"Không được!"
Bỗng Tống Nặc lớn tiếng gào lên, cậu ta ngồi xuống bậc thềm đá, chắc là ý thức được cảm xúc của mình bị mất khống chế nên thay thành ngữ khí khá nhẹ nhàng: "Em chờ anh Triết."
Lâm Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Nặc rồi lại nhìn Lý Triết, cậu có hơi hiểu hiểu rồi, hèn gì cả đường đi cậu