(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 24: Biệt thự trong rừng, năm.
Trong bốn người bọn họ, chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh là đứa xui xẻo nhất, cậu bị sinh vật trong mộng đánh lén thành công, mấy tên còn lại toàn giáp mặt mà đánh thôi.
Sau khi tỉnh lại trong tầng tiếp theo của mộng cảnh, cậu nhận ra rằng năng lực nhận biết của mình đã tăng đến 1674, còn tinh thần lực lúc này của cậu là 2808. Hai trị số năng lực nhận biết và tinh thần lực của cậu đang liên tục nhích đến gần nhau.
Lần cuối cùng mà năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh vượt xa khỏi tinh thần lực là khi cậu gặp mặt "Sơn dương ngu muội" trong "Kawagebo" từ rất lâu lúc trước, lúc ấy, cậu từng trực tiếp chảy máu mũi ngay tại chỗ. Tuy nhiên, chủ mộng cảnh của "Kawagebo" cũng không có ý muốn thương tổn bọn họ, Nhiễm Văn Ninh cũng không gặp phải bất kì hiểm nguy chí mạng nào cả.
Hiện giờ, cậu cũng không biết những người khác có còn đang vào sâu trong mộng hay không, cũng không biết tầng nào của cái mộng cảnh này mới là mộng cảnh chính của nó. Lúc sờ soạng bụng mình, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng vết nứt sâu thấy cả ruột kia cũng đã biến mất rồi.
Xung quanh Nhiễm Văn Ninh là một màu đen kịt, hơn nữa không gian xung quanh cậu cũng rất nhỏ hẹp. Sau một hồi vươn tay lần mò chất liệu hai bên tường và trên đầu, cậu mới cảm thấy hình như bản thân mình đang nằm trong một cái quan tài hay sao đó. Khi Nhiễm Văn Ninh thử dùng sức đẩy tấm ván gỗ phía trên lên, cái nắp quan tài này thế mà lại không hề suy suyển.
Trời móa, đừng bảo bị chôn sống mấy mét trong đất rồi nhé?
Tuy tình huống hiện giờ có hơi vướng tay vướng chân, thế nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu đồng chí Nhiễm Văn Ninh gặp phải loại chuyện này, vì vậy, cậu rất bình tĩnh nằm yên một hồi, sau đó mới đột nhiên vung ra một tia công kích bằng ý thức, đánh bể tấm ván gỗ phía trên đánh đùng một cái.
Sau khi phát ra mấy tiếng cót két, tấm ván gỗ nọ đã lập tức bị đập cho nát bươm. Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới đinh ninh rằng mình thành công chắc rồi, một nùi bùn đất đã ùn ùn ào vào miệng cậu. Do không còn thứ gì che chắn, đống đất đá bên trên đã lập tức ùa đầy vào cả quan tài hệt như cát chảy, bắt đầu chôn vùi Nhiễm Văn Ninh thêm một lần nữa.
Khụ khụ...
Bùn đất nghẹn ứ khiến Nhiễm Văn Ninh phát sặc. Cậu cũng chẳng buồn e dè ngại ngùng nữa, trực tiếp dồn sức đánh một nùi công kích bằng ý thức ra ngoài, vất vả mãi mới khiến đống đất đá phía trên mỏng đi thêm được một chút. Cậu cố hết sức để đào bùn hệt như một con côn trùng bị vùi sâu dưới nền đất, thật sự phải dùng sức lực toàn thân mới có thể lò dò bò ra hít thở không khí bên ngoài.
Chỉ vừa mới vung ra khỏi mặt đất, cánh tay của Nhiễm Văn Ninh đã lập tức bị người siết thật chặt. Cậu mừng quýnh trong lòng, nghĩ rằng đồng đội hẳn đã tìm được mình rồi, vì thế cứ để mặc cánh tay kia túm mình ra khỏi phần bùn này như vậy.
Không qua bao lâu, phần đầu của Nhiễm Văn Ninh cũng đã trồi lên khỏi mặt đất, cậu chống tay trên mặt bùn, muốn tự mình dùng sức đẩy mình lên trên.
"Cảm ơn ha, để tôi tự làm là được rồi."
Nhiễm Văn Ninh vừa nói vừa cố hết sức để đẩy người lên. Ngay lúc ngẩng đầu trông về phía người kia, cả người cậu đều sững ra vì sợ hãi, cậu thế mà lại thấy một 'cậu' khác đang đứng trước mặt mình.
Ngay giây phút này, họ vẫn ở ngoài căn biệt thự ban nãy, thế nhưng cả một khuôn viên này đã từ rừng cây hóa thành một thảm cỏ tự bao giờ. Bãi cỏ xanh nhạt màu hiện giờ đang được phủ kín bởi một tầng hoa li ti trắng muốt hệt như bông bách hợp. Lớp lớp hoa trắng đung đưa nhè nhẹ, điểm tô thêm vài nét bút mộng ảo cho thứ mộng cảnh quái quỷ này.
Trên đám hoa đương nở rộ này là một người đàn ông đang đứng im lìm, hắn ta có ngoại hình gần như giống hệt với Nhiễm Văn Ninh. Khi nhìn về phía cậu, hắn ta cũng không hề nhiều lời, chỉ vung cây dùi cui trong tay mình lên cao cao, sau đó vụt xuống người cậu.
Nhiễm Văn Ninh trực tiếp nắm chặt đầu dùi cui kia theo phản xạ có điều kiện. Hiện giờ cậu đã thật sự trở thành một vị người trong nghề có thâm niên, chỉ cần đối phương đừng đánh lén, cậu vẫn có thể tiếp được mấy đợt tấn công tựa như thế này.
Tuy Nhiễm Văn Ninh tiếp được phát vụt này, nhưng sự sợ hãi trong lòng cậu đang dần dần lên men. Người trước mắt cậu đây thế mà lại trông cực kì giống với bản thân cậu.
Hơn nữa, ngay lúc nắm chặt đầu cây gậy kia, Nhiễm Văn Ninh còn nhìn thấy cánh tay của mình bị phủ bởi một lớp lông trắng ngắn ngủn, phần tay phải của cậu đã trở nên gầy trơ xương, cứ hệt như một đôi cánh tay của zombie vậy.
Sự thay đổi này đúng thật như Hầu Thiên Hữu từng nói, không hổ là kinh dị kiểu Nhật, thích tới là tới.
Đầu dùi cui của người nọ thoát được khỏi nắm tay của Nhiễm Văn Ninh, sau đó lại vung xuống một lần nữa. Vì hơn một nửa cơ thể của cậu vẫn còn đang bị chôn dưới đất, cậu không né kịp, chỉ có thể đưa đầu chịu một đòn. Lần bị đánh này, cánh tay dùng để đỡ đòn của Nhiễm Văn Ninh bị thứ kia đập đến tản ra một tầng sương trắng.
Lúc nhìn được sự thay đổi trên ý thức thực thể của mình, Nhiễm Văn Ninh mới có thể xác định được thứ kia là một loại sinh vật trong mộng. Tuy ngoại hình của nó giống hệt như nhân loại, thế nhưng chỉ có mỗi một mình thương tổn đến từ sinh vật trong mộng mới có thể khiến ý thức của con người ta hóa thành sương trắng mà thôi.
"Dù đâu, xuất hiện!"
Cánh tay của cậu vung lên giữa không trung, nắm vững cây dù đen vừa được cụ hiện. Nhiễm Văn Ninh của bây giờ cũng chẳng còn là một kẻ mới chập chững biết đến việc có thể cụ hiện đạo cụ như khi xưa nữa. Lúc ấy, cậu vẫn còn lề mề chậm chạp trong việc lấy cây dù ra, thế nhưng hiện giờ, chỉ cần cậu muốn thì dù đen có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, ngay lúc Nhiễm Văn Ninh vung dù đen đến trước mặt thứ sinh vật đứng đằng kia hệt như dùng kiếm, nó lại có thể trực tiếp nắm gọn vật thể được cụ hiện trong tay Nhiễm Văn Ninh, sau đó sút văng cây dù đen ra xa xa nhanh chuẩn chỉnh.
Không được, mình phải chui ra khỏi mặt đất cái đã, nếu không thì đây là một ván đập chuột chũi, thậm chí con chuột chũi nọ còn chẳng có công năng tự né tránh nữa mới xui. Tuy vậy, hơn nửa người dưới của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang vùi sâu vào dưới lòng đất, trước mắt lại còn có một thứ đang liên tục tấn công cậu, cậu căn bản còn chưa kịp thử chui ra đã cảm thấy mình sắp đi chầu ông Vải rồi.
Dưới từng tầng gậy liên hoàn của thứ sinh vật nọ, Nhiễm Văn Ninh đã dần dần cạn kiệt sức lực, năng lực nhận biết của cậu cũng đang liên tục nhảy số tăng lên, không biết là do bị thương hay là do bị chính bản thân thuộc tính của cái mộng cảnh này ảnh hưởng nữa. Cảm giác đau đớn khi bị gậy gộc nện mạnh cũng dần dần chân thật hơn rất nhiều, cứ như thể sắp sửa phá vỡ rào cản mộng cảnh để hóa thành hiện thực luôn vậy.
Thấy đối phương không còn sức lực để phản kháng nữa, thứ sinh vật trông giống hệt Nhiễm Văn Ninh kia bắt đầu ném cây dùi cui trong tay mình sang một bên. Sau đó, nó ngồi xổm người xuống, kéo lại hai vai của Nhiễm Văn Ninh, muốn lôi cậu ra khỏi mặt đất. Không bao lâu sau khi tầng đất nặng trịch kia hóa mỏng, chỉ còn mỗi hai cẳng chân của Nhiễm Văn Ninh là còn bị vùi trong lòng đất mà thôi.
Lúc này, ý thức của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn rất tỉnh táo, thật ra cậu nằm yên không động đậy có một nửa là do tò mò, cậu khó hiểu không biết thứ sinh vật này rốt cuộc muốn làm gì. Rõ ràng một giây trước, nó vẫn còn cố kéo Nhiễm Văn Ninh ra khỏi đống bùn đất kia, một giây sau lại bắt đầu tấn công cậu, tiếp theo lại cố gắng đào Nhiễm Văn Ninh ra khỏi nơi này.
Cậu không hiểu có chuyện gì đã xảy ra trên người thứ sinh vật nọ, nó thật sự không gây quá nhiều tổn thương lên tinh thần lực của người ta, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến năng lực nhận biết, hơn nữa loại hình công kích của nó thế mà lại là vũ khí. Chuyện này cũng quá thẳng thừng qua loa, nó không thể sử dụng loại năng lực từ mộng cảnh nào cao cấp hơn một chút được hay sao?
Sau khi cả cơ thể của Nhiễm Văn Ninh bị thứ sinh vật kia lôi ra khỏi lòng đất, cậu có thể liếc thấy hình dạng cẳng chân hiện giờ của mình. Đôi chân kia ốm yếu gầy đét đến nỗi chẳng hề giống như đôi chân của một con người nữa, thật sự y đúc mấy khúc thịt heo khô phơi trong nhà ngày Tết, tưởng phơi nắng ai dè lại phơi mưa tới nỗi mọc đầy nấm mốc.
Cậu không biết mình biến thành cái bộ dạng quỷ yêu này từ hồi nào, hiện giờ toàn thân cậu đã chẳng khác gì với cái con khỉ zombie lông trắng cậu từng bắt gặp lúc trước hết. Đây rốt cuộc là sự biến đổi ngoại hình đơn thuần hay vẫn là do thân thể cậu bị thay đổi rồi?
Thế nhưng, chuyện này vẫn còn chưa đáng để đi tìm tòi nghiên cứu. Lần đi dò thám này, Nhiễm Văn Ninh chỉ muốn đến được mộng cảnh chính của cái mộng cảnh này mà thôi, giống như lần vào trong "Đô thị hoang phế" từ "Thang máy xui xẻo" lúc trước vậy.
Sau khi tứ chi được tự do, thừa dịp sinh vật kia còn chưa chú ý đến mình, cậu trực tiếp lộn người dậy, sau đó nhanh gọn nhảy khỏi nơi thứ kia đang đứng.
Sau khi tránh né xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh lại lập tức sững người trên bãi cỏ. Cậu bây giờ thấp quá đi mất, cứ như còn chưa cao được tới 1m50 vậy, cũng chính vì lẽ đó, gã "Nhiễm Văn Ninh" giả đứng trước mặt cậu lúc này trông có vẻ cao lớn đến kì quặc.
Thề,