(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 27: Biệt thự trong rừng, tám.
Một tia chớp lập lòe xuất hiện ngoài cửa lầu hai. Sau khi ánh chớp chiếu sáng toàn bộ căn phòng này, một bóng người đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Hầu Thiên Hữu đang bị treo tòng teng trên dây, hiện giờ, hắn đã hoàn toàn trở thành một con quỷ thắt cổ. Thật ra trong mộng, ý thức của người ta cũng không cần phải hô hấp, chỉ có người ngoài đời mới bị dây thừng siết cho nghẹt thở và khó lòng nhúc nhích mà thôi.
Đối diện Hầu Thiên Hữu, ở một khoảng cách gần như mặt đụng mặt, còn có một thứ nữa đang bị treo lủng lẳng. Đấy là một sinh vật giống hệt như thây ma, cái lưỡi của nó vẫn luôn rủ dài xuống dưới đất, phất phơ trên không trung.
Lần này, Hầu Thiên Hữu cũng không giải quyết con quái vật kia, hắn phải đợi được cho đến khi nó mang hắn vào tầng thứ ba của mộng cảnh.
Phần lưỡi đỏ tươi như máu của con quái kia bắt đầu chuyển động, dần dần quấn quanh cơ thể của Hầu Thiên Hữu. Rất nhanh sau đó, nó đã trói hắn lại thật chặt rồi kéo hắn tiến vào trong màn đêm.
Sau khi ý thức khôi phục lại lần thứ hai, Hầu Thiên Hữu mới nhận ra rằng mình hiện đang nằm trong một thứ giống như quan tài, hắn chỉ cần vung mấy đợt công kích thôi, phần quan tài này đã bị phá nát bươm. Ai ngờ đâu cái quan tài này bị một lớp bùn rất dày vùi lấp, Hầu Thiên Hữu chỉ có thể chửi thầm một tiếng, sau đó lại tiếp tục công cuộc lò dò chui lên từ dưới lòng đất.
Lúc trông thấy ánh mặt trời một lần nữa, đội trưởng đội thứ ba mới biết được rằng xung quanh chỗ mình bị chôn là một thảm cỏ xanh mướt phủ hoa trắng li ti. Trên thảm cỏ này còn có một sinh vật có ngoại hình tương tự như hắn, nó cứ mãi đứng im ở đó, trông như thể đang chờ Hầu Thiên Hữu tỉnh lại trong tầng này của mộng cảnh vậy.
"Chắc mình phải đi tỉa lại tóc thôi." Lúc đứng ở góc độ của người ngoài để nhìn ngắm ngoại hình của bản thân, Hầu Thiên Hữu mới thật lòng cảm thấy mình có hơi bị lôi thôi. Sau khi trông thấy tứ chi của mình đã biến đổi đến giống y chang quái vật, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm, tất cả những thứ này đều nằm trong suy đoán của hắn.
Nhác thấy đối phương đã chui ra từ lòng đất, gã "Hầu Thiên Hữu" giả đột nhiên phát động một đợt tấn công, định đánh ngất vị khách lạc vào mộng ở nơi này. Tuy nhiên, năng lực đánh cận chiến của Hầu Thiên Hữu cũng chẳng phải nói suông, chưa đến mấy hồi đánh nhau qua lại, hắn đã đổi khách thành chủ, nhấn chặt thứ sinh vật này xuống mặt đất.
"Muốn tỉnh lại ư? Không có dễ vậy đâu." Hầu Thiên Hữu cười, nói với nó như vậy. Do không muốn phá hoại lớp thể xác mà thứ này hiện đang náu thân, hắn dứt khoát gọi "Bạch Trạch" ra trông chừng nó giùm mình.
"Bạch Trạch, dùng đẳng cấp áp chế nó, đừng để nó nhúc nhích."
Hươu con trắng như tuyết cực kì ăn khớp với bối cảnh cỏ xanh hoa trắng ở nơi đây, lúc nó xuất hiện, toàn bộ tầng mộng cảnh này trông có vẻ lãng mạn và huyền ảo hơn nhiều lắm. Rõ ràng "Bạch Trạch" chỉ nhàn nhã dạo bước trên thảm cỏ mà thôi, thế nhưng gã "Hầu Thiên Hữu" giả ở một bên lại không dám cử động một chút nào.
Hầu Thiên Hữu trông thấy một miếng thảm đỏ vô cùng chói mắt được đặt giữa bãi cỏ, nó vẫn luôn trải thẳng từ nơi này đến tận trong căn biệt thự ở phía xa xa, chẳng khác nào một sàn catwalk cả. Lúc giẫm lên thảm, hắn lại nhận ra rằng thứ này thế mà lại là một vật thể còn sống sờ sờ.
Thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tra xét tấm thảm này, Hầu Thiên Hữu lật đật chạy về phía căn biệt thự đằng kia, hắn có cảm giác như Nhiễm Văn Ninh hiện đang ở trong đấy.
Trên đường tiến đến gần ngôi nhà nọ, Hầu Thiên Hữu cũng chẳng thấy được vật gì bên trong cửa sổ hết, cách bài trí trong nhà dường như cũng chẳng khác gì so với căn biệt thự của hai tầng trước.
Cửa chính của căn biệt thự hiện đang đóng chặt. Sau khi bước đến đây, Hầu Thiên Hữu chỉ có thể đẩy cánh cửa này ra trước, ai ngờ đâu chỉ vừa mới mở cửa, một nùi hơi nước đã phả vào mặt hắn. Bên trong căn phòng này thế mà lại đang có mưa, đây là một loại hình biến hóa khác trong tầng sâu của cái mộng cảnh này hay sao?
Hầu Thiên Hữu cất bước vào trong. Khi tiếp xúc được đến cơn mưa kia, hắn đã giật mình nhận ra rằng cái thứ này cực kì không ổn. Thể xác của hắn hiện giờ là lớp vỏ ngoài của một loại sinh vật sống trong mộng. Chỉ mới vừa tiếp xúc đến mấy giọt nước mưa mà thôi, lớp da ngoài của hắn đã bị lột đi mất, sau đó nhanh chóng hóa sương rồi tan đi trong thinh không.
Sau khi bắp thịt dưới da lộ ra, Hầu Thiên Hữu nhanh chóng cảm nhận được một cơn đau xuyên tim. Vì thế, hắn vội vàng lùi bước về phía sau để rời khỏi căn biệt thự này. Hắn cau mày suy nghĩ, hình như cơn mưa này là năng lực của đồng đội nhà hắn, dù gì thì chỉ có mỗi năng lực từ các mộng cảnh khác mới có thể đánh hắn đến hóa sương mà thôi.
Đội trưởng đội thứ ba cũng mừng thầm rằng may mà không phải Tào Tướng vào đây, nếu không thì cái thứ lửa kia của anh đã có thể đốt hắn cháy đen thui, sau đó cả đám đều phải vác cái thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không da chạy long nhong trong mộng.
Hầu Thiên Hữu hít một hơi sâu, hắn biết thuộc tính năng lực của Nhiễm Văn Ninh. Nếu Nhiễm Văn Ninh đã có thể cụ hiện vật thể với một phạm vi như thế này, thực lực của cậu rõ ràng đã xấp xỉ ở bậc thứ nhất.
Tinh thần lực của mình bây giờ còn tận mấy ngàn, chắc đủ xài rồi. Hầu Thiên Hữu vặn tay nắm cửa, sau đó lại bước vào trong căn nhà này lần thứ hai.
"Nhiễm Văn Ninh!" Hắn gân cổ gọi tên của đối phương, thế nhưng trong căn nhà này hiện nay chỉ có mỗi mưa rơi, không có ai khác, thậm chí chẳng hề có bóng dáng bất kì một loại sinh vật trong mộng nào cả.
Hầu Thiên Hữu vội vã kiểm tra xong lầu một, sau khi kiếm một vòng mà chẳng thấy Nhiễm Văn Ninh đâu, hắn mới định leo lên lầu hai tìm đồng đội.
Tuy vậy, còn chưa kịp giẫm mấy bước chân lên thang, hắn lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang dội truyền đến từ phía trên lầu. Đấy hình như là tiếng thủy tinh vỡ. Sau đó, một tiếng va đập nặng nề đã đột nhiên vang lên bên ngoài, cứ như thể có vật nặng gì đấy vừa mới rơi xuống đất vậy.
Sau khi những chuỗi âm thanh này kéo nhau vang lên liên tiếp xong xuôi, cơn mưa trong nhà cũng đã bắt đầu nhỏ đi. Hầu Thiên Hữu cũng biết rằng tiếng động lúc nãy có liên quan đến Nhiễm Văn Ninh, hắn lật đật quay đầu lại rồi mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài để tìm đồng đội.
Rìa ngoài của biệt thự này cũng không được lát gạch, nó chỉ là một mảnh đất trống lốc thôi. Thảm cỏ kia vẫn luôn trải dài đến trước cửa căn nhà, sau đó dần dần trở nên thưa thớt.
Mấy đóa hoa trắng muốt tựa hoa bách hợp kia vẫn đua nhau nở rộ bên ngoài, tươi tốt đẹp đẽ. Hiện giờ, trừ thảm cỏ được phủ đầy hoa trắng kia, mảnh đất bên ngoài này còn đang đón mưa lất phất.
Vừa mở cửa, Hầu Thiên Hữu đã trông thấy một hình ảnh vô cùng bắt mắt: Có một con quái vật cả người máu me nhầy nhụa đứng lọt thỏm giữa đám xác khô lông trắng, thoạt trông đôi bên rất giống đồng loại, thế nhưng chúng lại đang lao vào cấu xé nhau.
Mưa rơi rơi, chảy xuôi trên người chúng. Ngoại trừ con quái lôi thôi lếch thếch chẳng hề hấn gì ở nơi kia, mấy sinh vật khác xung quanh nó đều dầm mưa đến nỗi hóa sương. Dường như cơn mưa bụi lất phất này đang cố áp chế hành động của bọn chúng.
Trong tay con quái máu me lẫn lộn kia là một cây dù đen, nó chẳng thèm bung dù ra mà lại trực tiếp dùng mũi dù làm vũ khí để đánh những con quái vật khác. Từng động tác của nó kéo theo hàng loạt tiếng ngã xuống của đám quái vây xung quanh, tiếp theo, những thứ này đều hóa thành sương trắng.
Sau khi giải quyết xong tất cả các loại sinh vật vây quanh mình, con quái kia mới chú ý đến Hầu Thiên Hữu đang đứng ngay ngoài cửa biệt thự. Nó nhìn Hầu Thiên Hữu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới cảm thấy mình hẳn nên ngưng sử dụng năng lực.
Hầu Thiên Hữu chỉ thấy nó bung cây dù đen trong tay mình ra, sau đó lại khép dù lại một cái, cơn mưa này đã tạnh rồi.
"Nhiễm Văn Ninh?" Hầu Thiên Hữu biết chắc rằng Nhiễm Văn Ninh sẽ rất thê thảm trong tầng thứ ba, nhưng ai ngờ đâu cậu lại thảm thương tới nông nỗi này. Nhìn Nhiễm Văn Ninh như vậy thì chắc cậu đã trải qua đầy đủ một combo đón khách nồng nhiệt của cái mộng cảnh này luôn rồi. Cậu đang khoác lớp vỏ ngoài của một thứ sinh vật trong mộng, chẳng thể nhìn được nét mặt, thế nhưng đoán chừng là đang tuyệt vọng lắm.
"Giúp giùm cái." Một giọng nói vừa khàn vừa bé xíu vang lên như thế.
Nhiễm Văn Ninh xem dù đen như một cây gậy, cố gắng chống thân thể mình lên. Trị số năng lực nhận biết của cậu hiện giờ đang dao động trong khoảng gần như 2000, tinh thần lực của cậu chỉ còn có ba chữ