(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 44: Châu Âu, mười.
Trước khi Nhiễm Văn Ninh đáp chuyến bay đến Châu Âu, Hoàng Trí Vũ có nói cho cậu địa chỉ cụ thể và thời gian vào mộng để gặp người kia. Nhiễm Văn Ninh cần phải đi đến một khách sạn vào chín giờ rưỡi tối của ngày giao lưu thứ ba, sau đó vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" ngay đúng mười giờ để tiến hành trao đổi thông tin với người nọ.
Địa điểm và thời gian vào mộng cụ thể này sẽ giúp Nhiễm Văn Ninh và người bên phe bảo thủ kia không cách nhau quá xa trong Dear Anna.
Nhiễm Văn Ninh xin nghỉ với Chu Chi Ngang, cậu nói với anh rằng mình phải đi thăm bạn bè bên Anh, vậy nên cậu sẽ về hơi trễ một chút. Do đến khách sạn kia khá sớm, cậu dứt khoát ngả lưng nghỉ ngơi một hồi, buổi giao đấu với Abigail hồi chiều khiến cậu mệt lả cả người đi mất.
Nhiễm Văn Ninh tự đặt báo thức cho bản thân mình. Trong khoảng thời gian chợp mắt ngắn ngủi này, cậu có mơ thấy một lucid dream nho nhỏ.
Nhiễm Văn Ninh mơ thấy mình đang nằm trên giường của chính cậu trong vườn Tây. Sau khi ngồi dậy, cậu mới trông thấy ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ. Thời tiết của nơi này tốt quá, chẳng bù cho mấy ngày giao lưu trong thực tế, bầu trời của xứ Anh xa lạ vẫn luôn đổ mưa ngâu.
Sau khi ngồi dậy rồi đẩy cửa phòng mình ra, cậu mới ngộ ra rằng chỉ có một chiếc sô pha đơn duy nhất được đặt giữa phòng khách của lầu hai mà thôi. Rèm cửa sổ buông thõng đến chạm đất đã được vén sang hai phía, ánh mặt trời ấm áp cũng đang mon men hắt vào nơi đây, khiến cả căn phòng này bừng sáng cả lên.
Có một người hiện đang ngồi trên chiếc sô pha ở nơi kia. Cậu ta vẫn còn đang nhắm mắt lại, yên tĩnh tựa mình vào lưng ghế. Sau khi cảm nhận được tiếng bước chân của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta mới mở đôi mắt của mình ra. Do được ánh mặt trời điểm sắc, đôi con ngươi màu hổ phách của cậu ta trong lúc ấy gần như đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng.
Căn phòng khách trống rỗng này chỉ có duy nhất một Lâm Nhất. Tuy trông trầm lắng đến như vậy, thế nhưng bóng người của cậu ta lại có thể khiến cả không gian nơi đây trở nên đầy ắp và đẹp đẽ khôn xiết.
Nhiễm Văn Ninh không thể ngờ được rằng mình lại có thể mơ thấy người kia nhanh như thế, hơn nữa, Lâm Nhất này cũng không phải một bộ thi thể nát bươm mà lại là một người sống bằng xương bằng thịt cơ. Vì biểu hiện thành công trong buổi giao lưu kia rồi nên mình mới tự thưởng cho mình như thế đấy phỏng?
Yến Lân muốn thử làm theo lời của Hạng Cảnh Trung xem sao. Thấy Nhiễm Văn Ninh đang nhìn chăm chú vào bản thân mình, Yến Lân mới định lên tiếng, tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh lại bất chợt quỳ thẳng xuống trước mặt cậu ta.
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ hỏi được một vài chuyện."
Nhiễm Văn Ninh vừa quỳ trên đất, vừa nhìn về phía Lâm Nhất. Cậu cảm thấy nỗi niềm cắn rứt của mình sẽ sớm được phần chân tướng kia bù đắp lại đôi chỗ.
Yến Lân còn chưa kịp nói một hơi cho hết lời muốn nói, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu ra bài chẳng theo kịch bản một chút xíu nào cả rồi. Cậu ta nhướng mày, hỏi cung: "Anh muốn hỏi cái gì?"
"Tôi sẽ sớm biết được vì sao cậu lại qua đời."
Lúc câu nói này bật ra khỏi môi, ngữ điệu của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn mang theo chút đau thương.
"Anh quan tâm đến chuyện này làm chi?"
Yến Lân đã nhíu mày lại rồi, cậu ta cứ đinh ninh rằng Nhiễm Văn Ninh đang nhõng nhẽo với mình.
Nhiễm Văn Ninh gục trán mình lên đùi Lâm Nhất, sau đó mới đáp: "Tôi cảm thấy mình rất có lỗi với cậu, tôi không muốn để mặc cậu chết không duyên không cớ như vậy."
"Anh muốn hỏi ai?"
Yến Lân cảm thấy chuyện này có hơi bị ngồ ngộ rồi. Trong lần vào mộng này, cậu ta chỉ muốn bù đắp lần nói lỡ hôm trước của mình mà thôi, thế nhưng dường như Nhiễm Văn Ninh vẫn còn có kế hoạch khác trong thực tế hay sao đó.
Nhiễm Văn Ninh lại ngẩng đầu lên một lần nữa. Cậu nhìn thẳng vào Lâm Nhất, sau đó mới trả lời: "Tôi sẽ hỏi bên phe bảo thủ, tôi sẽ thực hiện một giao dịch với họ."
Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, nét mặt của Lâm Nhất trông có hơi âm u thế nào, nhìn cứ như đang tức giận vậy đấy. Cậu cũng chẳng muốn nghiên cứu lí do khiến người được mình tạo ra trong mộng lại như thế, vậy nên cậu mới giải thích thẳng: "Tí nữa, tôi sẽ vào Dear Anna để hỏi người ta xem như nào."
"Anh là heo hay gì?" Yến Lân bất chợt tung một cước, sút Nhiễm Văn Ninh đến nỗi bay cả ra ngoài xa.
Sau khi bị ăn một đạp, Nhiễm Văn Ninh hoàn toàn chẳng thể hiểu được chuyện này là chuyện như nào. Cậu ngồi bệt xuống dưới đất, cả khuôn mặt đều viết đầy mấy chữ kinh ngạc, trông cứ như một con hamster vừa mới bị hù sợ vậy.
Vì sao một cảnh tượng ấm áp như kia lại đột nhiên lắc mình hóa thành phong ba bão táp như này rồi? Cậu trơ mắt nhìn Lâm Nhất đứng dậy, bước đến trước mặt mình, sau đó xách cổ áo mình lên cao cao.
"Anh mò mẫm chuyện bên phái bảo thủ để làm cái gì, hả? Anh mạnh lắm hay sao? Nếu không có đạo cụ, hiện giờ anh chỉ là một kẻ đang ở bậc thứ hai mà thôi."
Yến Lân lạnh giọng răn cậu như thế.
Đang yên đang lành, Nhiễm Văn Ninh tự dưng bị tọng cho một nùi thuyết giáo. Cậu cũng chả hiểu rõ vì sao một mộng cảnh yên bình như vậy lại tự dưng đổi khác ba trăm sáu mươi độ như này.
Cậu vừa nhìn Lâm Nhất đương cáu bẳn ở nơi kia vừa nói: "Nếu tôi không biết cậu chết vì đâu, cái chết của cậu sẽ không có giá trị gì hết. Cậu bị gϊếŧ không có lấy một lí do nào cả, chuyện tương tự như thế cũng rất có khả năng sẽ xảy ra trong tương lai."
"Việc anh vẫn còn sống trên đời cũng đã rất có giá trị rồi."
Sau khi cố gắng khống chế ngữ điệu của mình cho ổn định lại một chút, Yến Lân mới bình tĩnh biểu đạt như vậy.
Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh lại lắc lắc đầu, cậu khàn giọng trả lời: "Tôi không có quan trọng đâu mà..."
Yến Lân tự dưng muốn đập Nhiễm Văn Ninh một trận no đòn để cậu tỉnh người ra một chút, tuy nhiên, ngữ điệu của Nhiễm Văn Ninh đã ỉu xìu cả rồi, Yến Lân nghi rằng nếu mình nói thêm mấy câu nữa, cái người này sẽ trực tiếp khóc bù lu bù loa lên trong mộng cho xem.
Rõ ràng cậu ta vào mộng cảnh của riêng Nhiễm Văn Ninh không phải là để chọc cậu buồn.
"Cái chết của tôi không quan trọng đâu, anh tự giải quyết chuyện của bản thân mình cho tốt vào là ổn cả thôi."
Yến Lân ngộ ra rằng mình hoàn toàn chệch đường ray khỏi mục đích ban đầu mất tiêu rồi.
Nhiễm Văn Ninh vẫn bị chọc tới nỗi cả chóp mũi cũng đều cay xè cả đi. Cậu đã đạt tới bước then chốt nhất trong kế hoạch của mình rồi, cuối cùng vẫn chẳng hiểu sao lại bị Lâm Nhất trong mộng mắng lên bờ xuống ruộng như vậy. Một nỗi oan ức không tên bất chợt mon men bốc lên từ đáy lòng cậu, đồng thời cũng càng ngày càng cháy rực mãnh liệt.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình đã cố gắng rất nhiều rồi, thế nhưng chẳng hiểu sao lại cứ mãi vô dụng hệt như khi xưa. Cậu vừa nhìn Lâm Nhất trong mộng, vừa rơi nước mắt kể lể: "Các cậu chỉ để tôi làm mấy chuyện mà các cậu cho phép thôi à, các cậu cũng chưa bao giờ muốn ủng hộ mấy chuyện mà tôi cần phải làm cho xong hết."
"Các cậu chỉ nói với tôi mấy chuyện mà tôi cần phải biết ngay trong lúc này mà thôi, cũng chưa bao giờ muốn nói với tôi mấy chuyện khác hết, dù chỉ là một chút cũng không luôn."
"Tôi đang cố gắng hết sức để mạnh hơn..."
"Vậy nên các cậu..."
"Có thể bao dung với cổ vũ tôi thêm một chút được không..." Nước mắt của Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc vẫn rơi xuống lộp độp.
Thấy Nhiễm Văn Ninh nước mắt giàn giụa, Yến Lân rốt cuộc cũng chẳng thể phát ra mấy tiếng răn nghiêm khắc được nữa. Cậu ta dứt khoát quỳ trên mặt đất, sau đó mới lau nước mắt trên mặt giùm Nhiễm Văn Ninh bằng đôi bàn tay của mình.
Yến Lân nâng khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh lên một chút, người kia đang thút tha thút thít rơi lệ giữa hai lòng bàn tay của cậu ta. Một loại cảm giác khó chịu không tên đang lên men trong lòng Yến Lân, theo nhận thức của cậu ta, loại cảm giác này có thể được định nghĩa bằng hai tiếng đau lòng.
Thì ra cậu ta cũng có thể đau lòng à...
"Tôi biết làm như vậy có hơi bị nguy hiểm chứ, nhưng nếu tôi nói ra, các cậu sẽ không cho tôi đi thử đâu, tôi sẽ luôn phải ngồi yên chờ chết..." Vừa nói cho hết câu, Nhiễm Văn Ninh vừa phải khụt khịt mũi, tiếng khóc yếu ớt của bản thân mình khiến cậu cảm thấy rất đỗi buồn nôn.
Đôi tay của Lâm Nhất vẫn còn đang ôm lấy khuôn mặt của cậu. Nhiễm Văn Ninh đặt tay mình lên mu bàn tay của Lâm Nhất. Trong giờ phút này, khoảng cách giữa họ gần gũi đến nỗi cả hai đều có thể thấy bóng dáng của đối phương phản chiếu dưới đáy mắt của người kia.
Nhiễm Văn Ninh nhắn với người trong mộng của mình rằng: "Dear Anna là mộng cảnh sân nhà của tôi, tôi sẽ không gặp chuyện trong đó đâu, cậu yên tâm đi mà."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy giấc mộng ngắn ngủi này gần như đã mở khóa hết tất cả các loại cảm xúc tiêu cực dưới đáy lòng cậu trong mấy ngày gần đây rồi. Sau khi nói hết toàn bộ mọi thứ, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều lắm.
"Tôi vẫn luôn chú ý đến anh mà, tôi có rất nhiều hạn chế trong thực tế."
Yến Lân buông đôi tay của mình ra, sau đó mới đứng dậy từ dưới đất. Trong lúc thực hiện động tác này, bóng người của cậu ta có hơi biến đổi đôi chỗ.
Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Nhất mất đi dáng vẻ của một thiếu niên, nét ngây ngô trong veo trên người cậu ta đang lột xác, hóa thành một loại khí thế rất đỗi mạnh mẽ. Trước mặt Nhiễm Văn Ninh, người này trông cứ như đã lớn lên như thổi rồi không bằng ấy, hơn nữa lại còn đẹp trai tới nỗi khó mà miêu tả được bằng lời.
Rất khó để xếp khuôn mặt của cậu ta vào một loại đẹp trai cụ thể nào trên cõi đời này. Trong cảm nhận của Nhiễm Văn Ninh, bóng người sau khi lớn lên của Lâm Nhất trông khá giống với kiểu đẹp trai nho nhã của mấy cậu sinh viên theo trường phái hội họa bên mấy học viện lớn. Phảng phất cứ như chỉ cần ngồi ngay ngắn ở phía kia như thế, cậu ta cũng có thể khiến các vật thể xung quanh lắng đọng cùng mình và thời gian vậy đấy.
Lâm Nhất của lúc này trông rất giống với bạn bè cùng trang lứa với Nhiễm Văn Ninh. Khuôn mặt sau khi lột xác trưởng thành của cậu ta khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy khá thân quen. Dường như cậu đã từng gặp khuôn mặt ấy ở đâu đó rồi, có phải cậu từng mơ thấy người đàn ông này trong "Hoa trong gương, trăng trong nước" hay không?
"Cậu cũng có thể thỏa sức thử nghiệm trong mộng ha. Chỉ cần có tôi che chở, cậu sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Theo suy nghĩ của Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ấm ức là vì cậu vốn thiếu mất các loại chỗ dựa vững chắc, vì thế nên cậu cũng không dám mạo hiểm hay thử nghiệm bất kì một thứ gì cả.
Thế nhưng sau khi Yến Lân dứt lời, Nhiễm Văn Ninh vẫn cứ nhìn ngắm mặt của anh đến nỗi trôi cả hồn đi mất. Yến Lân thầm nghĩ nguyên nhân của việc này là do cậu không thích hình dạng trưởng thành của anh chút nào.
Sau khi kéo Nhiễm Văn Ninh đứng dậy từ trên mặt đất, anh mới lên tiếng hỏi cậu: "Tôi như vậy có kì lắm không?"
"Đâu có kì đâu..." Nhiễm Văn Ninh vẫn còn nhìn thẳng vào đôi mắt vàng óng của Lâm Nhất, cậu cũng chả hiểu sao cái giấc mộng này tự nhiên lại bẻ lái chạy thẳng lên trời luôn rồi.
Nhiễm Văn Ninh đang chìm trong suy tư, không lẽ Lâm Nhất và người đàn ông mắt vàng kia giống nhau hay sao? Có phải trong tưởng tượng của mình, cậu đã hợp cả hai lại làm một rồi hay không?
Cuối cùng, Yến Lân cũng đã nhớ lại câu nói mà Hạng Cảnh Trung từng dạy cho mình rồi. Khi ấy,