(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 60: Biển sâu u ám, mười một.
Trong một tòa nhà nơi "Biển sâu u ám", có hai người đang nhìn nhau đăm đăm. Tuy bọn họ thoạt trông như không hề có bất kì một loại hận thù thâm sâu nào với đối phương cả, thế nhưng ngọn lửa chiến tranh giữa họ có thể bật tung kíp nổ bất cứ lúc nào.
Cây dù đen chuyên dụng lập tức được cụ hiện trên tay người sử dụng, dưới bối cảnh tối tăm của mộng cảnh này, sắc độ u ám vốn dĩ của cây dù trông càng thêm sẫm màu, mịn mượt như nhung.
Khi làn váy đỏ kia được nhẹ nhàng nhấc lên, bốn con dao kim loại sắc bén cũng đã lập tức rơi xuống.
Đây là một ván cược sống chết giữa sắc đen và sắc đỏ.
Cô gái mặc váy đỏ liếc nhìn cây dù trên tay Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới đưa ra lời bình: "So với năm trước, anh đã mạnh hơn nhiều lắm. Vật này không giống như thứ chỉ cần tốn nửa năm để triệu hồi hoặc sử dụng."
Cả phần tán và phần cán của cây dù kia đều được làm từ những loại chất liệu khác nhau, nhìn bề ngoài, chúng trông phẳng lì và mượt mà như đồ ngoài hiện thực vậy. Thêm vào đó, phần khung dù cũng được đẽo gọt rất đỗi tinh tế và tỉ mỉ. Tuy thoạt trông chỉ như được thiết kế một cách cực kì giản đơn, nhưng cấu tạo thật sự của cây dù này lại khá rườm rà và phức tạp.
"Còn em, em trông cũng không thay đổi bao nhiêu cả."
Nhiễm Văn Ninh có thể cảm nhận được cường độ ý thức hiện giờ của cô gái này, nó cũng xấp xỉ với hồi cậu gặp cô bé lần đầu trong "Đô thị hoang phế".
Doãn Phiêu Nhiên nở một nụ cười bất lực, cô bé đáp: "Sau khi tỉnh dậy, mộng cảnh nhà em còn chưa kịp ngủ say lần thứ hai, em chỉ có thể sử dụng sức lực khi trước của mình thôi ạ."
"Em không nên nói cho anh nghe những chuyện này."
Nhiễm Văn Ninh đưa ra một lời nhắc nhở, rằng câu nói kia của cô bé đã để lộ một vài thông tin ra ngoài mất rồi.
Thật ra, Nhiễm Văn Ninh còn cảm thấy rằng thứ mình cần giải quyết không chỉ có mỗi một cô gái mặc váy đỏ này đâu, vì bức tường trong suốt đang bọc kín bên ngoài tòa nhà này chắc chắn không phải thuộc tính của "Kịch liệt". Cậu cần phải xử lí tận hai người bên phe bảo thủ, nhưng một người khác vẫn còn chưa chịu ra mặt.
Dăm ba câu trò chuyện của cô bé kia hẳn chỉ đang muốn bào mòn lòng cảnh giác của Nhiễm Văn Ninh đi mất. Cậu không biết hồi ấy Trì Thác đánh tay đôi với tư chất giả của "Kịch liệt" như nào, nhưng cậu của hiện tại chỉ có thể cường hóa năng lực của bản thân, lấy đó làm ưu thế mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh cũng không định để mưa rơi trong căn phòng này, cậu triệu hồi nước mưa, sau đó ra lệnh cho chúng tập hợp xung quanh mình. Gần như ngay trong tích tắc sau đấy, ba xoáy nước cuồn cuộn đã xuất hiện, vờn quanh cây dù đen trên tay cậu.
Sau khi nhìn thấy mấy xoáy nước bên chỗ Nhiễm Văn Ninh, Doãn Phiêu Nhiên mới đột nhiên vỡ lẽ ra một chuyện. Cô bé vừa ngắm nhìn cây dù đen kia, vừa tấm tắc: "Thì ra cơn mưa lúc đó là của anh."
"Khó tin quá, thì ra ngay từ khi bắt đầu, anh đã là một người ở bậc thứ nhất rồi."
Doãn Phiêu Nhiên nở một nụ cười, tiếc nuối nghĩ rằng đáng lẽ mình không nên tha mạng Nhiễm Văn Ninh làm gì cả.
Cơ mà bây giờ cũng không muộn cho lắm, cô cũng không hề ra trận một mình. Doãn Phiêu Nhiên trực tiếp sử dụng năng lực từ "Kịch liệt", mấy loạt dao sắc bén từ cô bé bắt đầu lao vun vút về phía cậu.
Nhiễm Văn Ninh linh hoạt né tránh khỏi phần lớn các lưỡi dao kia. Mấy khi nhắm chừng mình khó có thể an toàn lui thân, cậu đều dứt khoát vung tán dù đen để đẩy một loạt lưỡi dao ra ngoài xa hết cả. Sau khi va chạm đến mấy xoáy nước bên cạnh cây dù của cậu, mấy lưỡi dao kia bắt đầu nảy sinh hiện tượng rỉ sét mặt ngoài, chưa đầy mấy giây sau, chúng đã hóa thành từng mảnh vụn lẻ tẻ.
Đẳng cấp của "Kịch liệt" thấp hơn Dear Anna nhiều lắm, thực lực của cô bé bên phe bảo thủ này vẫn còn đang dừng chân tại bậc thứ hai. Chỉ cần không gặp phải bất kì một chuyện ngoài ý muốn nào, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình dư sức giải quyết cô gái kia thật nhanh gọn.
Cây dù đen nọ xòe rộng trong tay Nhiễm Văn Ninh, vững chãi hệt như một tấm khiên. Cậu vung cây dù một cái, dứt khoát gạt đi toàn bộ những lưỡi dao bén ngót từ Doãn Phiêu Nhiên. Ngay sau đó, cậu lập tức khép tán dù lại, xem cây dù trên tay như một thanh kiếm, sau đó xông thẳng về phía cô gái kia.
Tuy nhiên, ngay lúc Nhiễm Văn Ninh sắp va vào ý thức của người nọ, cây dù đen trên tay cậu lại đứng sững lại trên không trung. Dường như có một bức tường vô hình đang chắn trước mắt Nhiễm Văn Ninh, nó trực tiếp khiến loạt công kích kia từ cậu tiêu biến đi mất.
Gần như chỉ trong tích tắc sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cậu hiểu rõ rằng có một người đang ẩn thân trong bóng đêm để phối hợp với cô gái mặc váy đỏ trước mắt mình, tình cảnh hiện giờ chính là một cơ hội cực kì ngon ngọt để phe bảo thủ chuyển mình giành phần thắng. Cậu lập tức nhảy khỏi chỗ Doãn Phiêu Nhiên, sau đó lắc người bước sang một bên khác.
Cũng may là Nhiễm Văn Ninh đã chọn né tránh theo chiều ngang. Nếu chọn lui thẳng về phía sau theo bản năng ngay vào lúc ấy, chắc chắn cậu sẽ va phải một bức tường vô hình khác, sau đó thật sự bị mấy lưỡi dao từ "Kịch liệt" xiên chết từ đời nào rồi.
Nhiễm Văn Ninh chẳng còn cách nào khác ngoài việc khiến mưa rơi nữa. Gần như ngay sau đấy, cả một căn phòng này đã bắt đầu nghênh đón một cơn mưa bụi. Do không biết người đang ẩn thân kia sẽ sử dụng năng lực vào lúc nào hay ở đâu, cậu chỉ có thể để năng lực của Dear Anna phủ kín nơi này trong một phạm vi khá lớn mà thôi.
Với Nhiễm Văn Ninh, chỉ giải quyết mỗi một Doãn Phiêu Nhiên cũng chẳng phải một việc chi quá tốn sức, nhưng loại năng lực thiên hướng phòng ngự kia lại có cường độ cao hơn hẳn so với cậu.
Một lưỡi dao từ cô gái mặc váy đỏ kia bắt đầu càn quét về phía Nhiễm Văn Ninh lần thứ hai. Trong lần ra trận này, lưỡi dao bằng kim loại nọ to lớn tựa như một bức tường vậy, nước mưa từ cậu chẳng thể ăn mòn nó ngay lập tức cho được. Vì thế, cậu bị ép phải trốn chui trốn nhủi khắp chốn trong một chỗ chật hẹp như nơi đây.
Trong lúc tháo chạy, Nhiễm Văn Ninh có hơi sợ hãi, lỡ đâu mấy kẻ này chỉ đang cố ý đuổi cậu chạy vì chúng đã sớm sắp xếp một cái bẫy chết người cho cậu rồi thì sao. Có vẻ như chúng rành địa hình của nơi này hơn cậu nhiều lắm.
Sau khi đặt chân xuống mấy bậc thang nhỏ hẹp, Nhiễm Văn Ninh đúng thật đã gặp ngay tình cảnh y chóc như suy đoán của mình, cậu trực tiếp dẫm phải một bức tường trong suốt. Chỉ trong một tích tắc sau khi cậu nhảy xuống cầu thang, người kia đã lập tức cụ hiện nó dưới chân cậu.
Chỉ vừa chớm muốn rời khỏi nơi đây, Nhiễm Văn Ninh đã cảm nhận được sự tồn tại của một bức tường vô hình khác đang lơ lửng trên đầu mình. Do không để ý đến thứ này, cậu lập tức va phải nó, ăn một cú tông đau điếng.
Cái thứ quỷ kia cứng chắc hệt như trần nhà vậy, nó ép kín Nhiễm Văn Ninh đến nỗi cậu phải co quắp cả người lại, chẳng tài nào đứng dậy cho nổi.
Có gì đó sai sai, năng lực của cô bé kia thế mà lại không theo sát bước chân Nhiễm Văn Ninh. Trong lúc bị ép phải vừa ngồi vừa quỳ giữa hai bức tường trong suốt, cậu dần dần ngộ ra được một chuyện khá gay go khác.
Tuy nhiên, còn chưa kịp tìm hiểu rõ đầu đuôi chuyện này như nào, cậu đã lập tức nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh phát ra từ phần tường nhà trước mặt mình. Sau một tiếng động rất đỗi khủng khiếp, cả một mặt tường ngoài của căn nhà này đã bị đánh nát bấy, tạo nên một cái lỗ thông gió cực kì to tướng. Nhờ vào phần tường gạch đổ nát kia, con cá rồng đen thui khổng lồ ban nãy mới có thể thò cái đầu quái dị của nó vào đây được.
Nhiễm Văn Ninh né không kịp, chỉ có thể thẳng thừng mắt đối mắt với con quái vĩ đại nọ mà thôi. Một loạt các con ngươi li ti chi chít của nó đột nhiên quay phắt sang dòm chừng ý thức của cậu lom lom.
Có hai mặt tường cực kì rắn chắc đang vây kín cả dưới chân và trên đầu của Nhiễm Văn Ninh, nhưng trước mặt cậu lại không hề có một bức tường nào hết. Trong nháy mắt ấy, cậu biết ngay mình đã bị xem như một miếng mồi ngon để dụ dỗ con cá quái quỷ kia rồi. Tuy nhiên, sau khi nhanh chân lùi về phía sau, cậu lại đụng phải một bức tường thứ ba sau lưng mình.
Con cá khổng lồ nọ bất chợt há to miệng. Dưới góc nhìn của Nhiễm Văn Ninh, vòm họng của con cá này chẳng hề có máu thịt đỏ tươi gì cả, nó chỉ đen ngòm một màu như thế thôi, chẳng khác nào một hố đen tham lam không đáy. Sau khi hạ quyết tâm, cậu vội vàng bò thật nhanh về phía trước, nhưng hai bức tường này lại trực tiếp kéo thẳng đến bên mép con cá kia, cậu căn bản chẳng thể thoát khỏi chúng cho được.
Nhiễm Văn Ninh chả đào đâu ra được thời gian để phàn nàn mắng mỏ nữa. Cậu siết chặt cây dù đen kia trong tay, sau đó dứt khoát đề cao cả hai trị số tinh thần lực và năng lực