"Cậu chủ, em ghét cậu"
"Không, em yêu tôi, em yêu tôi."
Tấn Phong không ngừng luận động, mỗi cú thúc đều chạm đến nơi sâu tới tận cùng, khiến cho Vũ Tình đau đớn xanh trắng mặt mày, nếu không phải cố gắng dùng răng cắn vào môi mình để duy trì để tỉnh táo, cô tin rằng bản thân đã sớm vài lần ngất thiếp đi.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Cậu rõ ràng đã yêu người con gái khác, tại sao vẫn muốn vũ nhục em?"
"Bởi vì em yêu tôi.Chính vì em yêu tôi nên phải phục tùng tôi.Cho dù..."
"Cho dù cậu không yêu em sao? Em sẽ rời đi, em nhất định sẽ rời đi, em ghét cậu."
Chát! Đang lúc cao trào, bỗng nhiên Tấn Phong giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Vũ Tình, khiến cho má cô liền đỏ ửng, gương mặt cũng vì đó mà bị quay lệch đi.
Tấn Phong nhìn cô gái nhỏ dưới thân, giống như đang phát tiết lửa giận, càng gia tăng sức lực, mỗi lần di chuyển đều giống như đem hạ thân của Vũ Tình xé rách ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà ngất đi, cánh môi mềm lúc này đã bị cô cản đến túa ra máu đỏ, nóng ấm chảy chäm chậm từ môi cô rồi trượt dần xuống xương quai xanh.
Tấn Phong ngấu nghiến hôn lên môi cô, cảm thấy cô không còn kháng cự cũng không lấy gì làm lạ lùng, cứ như vậy mà điên cuồng dùng cô để thoả mãn dục vọng của bản thân, dày vò Vũ Tình cho đến khi trời rạng sáng.
Một đêm xuân dài qua đi, đối với anh là mộng đẹp, nhưng đối với Vũ Tình lại là một cơn ác mộng, ngay cả trong mơ những âm thanh kinh tởm đó vẫn giày vò, gặm cắn màng nhĩ cô, giống như đem mọi sợi dây thần kinh của cô kéo căng rồi giật đứt.
"Không!"
Vũ Tình ngồi bật dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trở nên xanh tái.
Vừa mới cử động một chút, xương cốt giống như đều muốn vỡ vụn, ép buộc cô phải chau mày, dùng tay nhỏ đấm đấm vào cái eo.
"Tỉnh dậy rồi?"
Còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, đột nhiên một đợt nước lạnh bị dội lên người cô.
Ý thức của Vũ Tình dần trở nên mơ hồ, đầu cô vô cùng đau, cô muốn cầu cứu anh, cô còn chưa trả thù cho mẹ mình, cô nhất định chưa thể chết.
Ngay khi Tấn Phong quay người rời đi, Vũ Tình dùng chút sức tàn