"Em đó, lại đang suy nghĩ ngốc nghếch cái gì?"
Kình Quân dùng ngón tay mình gõ nhẹ một cái vào trán cô, hóa ra đây là điều mà cô đang lo lắng.
"Anh không có định đưa em về Tấn Gia.Anh đang định đưa em tới nhà của anh, sau này sẽ là nhà của chúng ta đấy?"
Kình Quân cười dịu dàng nhìn cô, dùng bàn tay thô to xoa lên mái tóc đen tuyên của cô một cách nhẹ nhàng.
Vũ Tình vô cùng kinh ngạc trước suy nghĩ của anh.
Anh làm sao có thế nói trước chuyện hai người sẽ về chung một nhà như thể chắc chắn sẽ xảy ra vậy? Vũ Tình nghe thấy anh nói không phải trở về Tấn Gia, lo lắng trong lòng cô mới dịu xuống.
Nhưng thái độ thân mật quá mức của anh đổi với cô từ nãy đến giờ càng dấy lên trong Vũ Tình thắc mắc rốt cuộc anh và cô có quan hệ gì, tại sao anh lại có thể đối với cô thế hiện sự quan tâm cùng tỉnh cảm quá mức như vậy? Vũ Tình nằm chặt gấu áo, cần cổ cô khẽ động, cô xoay người về phía Kình Quân: "Tôi thật sự có quen biết anh sao? Chúng ta...Thật sự có quen nhau từ trước à?"
"Ừ, chúng ta quen biết nhau.Hơn nữa đã quen biết nhau từ rất lâu về trước"
Kình Quân vẫn chú tâm lái xe, mắt anh một mực nhìn về phía trước.
Tuy không nhìn cô khi nói chuyện, những thanh âm khi anh dùng để trò chuyện với cô luôn luôn rất dịu dàng cùng gần gũi, trái ngược hoàn toàn với thái độ xa xa cách cách mà Kình Quân thường dùng để đối xử với mọi người như thường lệ.
Ngay cả người nhà Cố Gia hay Hỉ Tâm là em gái anh, anh cũng chưa từng bày ra thái độ ôn nhu như thế.
.
ngôn tình hoàn
Vũ Tình nghe anh khẳng định, cảm nhận được sự chắc chắn trong câu nói của anh.
Nhưng cô thật sự không thể nhớ được anh là ai, bản thân cô là ai Vũ Tình còn không nhớ rõ.
Nhưng duy chỉ có những kí ức trong quá khứ về Tấn Phong là vẫn an toàn nằm trong đầu cô rất rõ ràng, cả những người có liên quan tới Tấn Phong não bộ của cô cũng đều lưu lại kí ức.
Vậy rốt cuộc Kình Quân