Vũ Tình hoàn toàn buông lỏng phòng ngự với Tấn Phong, tựa như, cô hoàn toàn đã quên mất người này trước kia đã từng đối xử tàn bạo như thế nào với cô, quên mất trong quá khứ hãn từng cường bạo cô, quên cả việc hôm nay cô phải nằm ở trên cái giường bệnh này chính là do sự lạnh lùng, thờ ơ ngày hôm qua của hẳn ban tặng.
Tấn Phong nhìn Vũ Tình giống như chú chó nhỏ háo hức chạy tới trước mặt mình, anh cũng kinh ngạc không kém Kình Quân khi nhận được tin cô bị mất trí nhớ là bao, gương mặt lộ vẻ khi hoặc khó tin mà gọi tên Vũ Tình: "Vũ Tình?"
"Vâng, cậu chủ"
Vũ Tình cười tươi như hoa, không chút kiệm lời thoải mái nói chuyện với Tấn Phong: "Cậu đã ăn sáng chưa? Hôm nay em không có ở nhà, cậu không có bỏ bữa đấy chứ?"
"Ừ, không"
Tấn Phong nhìn đầu cô được cuốn một dải băng màu trắng, giống như hiếu ra được mấu chốt của vấn đề, sự kinh ngạc trên gương mặt lúc nấy lúc này đây đã được thay bằng sự háo hức: "Đi, chúng ta về nhà thôi"
Nói rồi trực tiếp bỏ qua Kình Quân đang đứng quan sát hai người họ từ nãy tới giờ mà nắm lấy đôi tay gầy nhỏ của cô.
"Mày định đưa cô ấy đi đâu?"
Ngay khi Tấn Phong chỉ còn cách một bước chân liên có thể kéo cô ra khỏi cửa, Kình Quân liên tiến lên phía trước, năm lấy tay Vũ Tình rồi kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Vũ Tình đột ngột bị kéo về sau, lưng cô va chạm với vòm ngực cứng rắn của Kình Quân nên cảm thấy hơi đau, lập tức nhíu mày đẩy Kình Quân ra: "Người điên này, anh mau bỏ tôi ra.
Anh là ai vậy hả?"
"Anh là ai?"
Kình Quân dùng một đôi mắt phượng nhìn cô, nụ cười của anh trông vô cùng văn vẹo, còn có trông như đang vô