"Tôi nhất định sẽ không trở về nơi đó nữa"
Tay Vũ Tình siết chặt lấy chiếc quai nhỏ màu trắng của tách trà, khẽ chớp mặt một cái, mấy giọt nước đang đọng trên mi mắt cô liền tan đi.
"Là vậy sao?"
Bạch Khiêm nhấp một ngụm trà nhỏ, dựa người vào chiếc bàn gỗ, cũng không hỏi thêm câu gì nữa.
Anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Vũ Tình cũng không phải là thân thiết, bất quá chỉ có thể coi như có duyên gặp gỡ nhau, cho nên mới ngay ở lần đầu gặp mặt mà đã tra hỏi cô nhiều như bức cung tù nhân ép buộc cô trả lời, còn có cứ đào bới đời sống riêng tư của cô, anh cho rằng đó không phải là việc làm gì hay ho cho lắm.
Đang yên lặng thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo, Bạch Khiêm thấy túi áo mình hơi rung, liền đẩy cửa bước ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ mất gần một phút anh đã quay trở lại phòng, cúi đầu nói với Vũ Tình một câu rồi rời đi: "Thật xin lỗi, có ca cấp cứu cần tôi xử lý nên không thể ở lại nói chuyện cùng cô được.Cô cứ nghỉ ngơi ở đây đi, tôi sẽ báo cho Kình Quân một tiếng, xong việc cậu ấy sẽ tới đây gặp cô"
"Được, cảm ơn anh.Thật làm phiền anh quá"
"Không có gì"
Bạch Khiêm mỉm cười nhìn Tịch Ly đang cúi đầu, sau đó vội vã xoay người rời đi.
Vũ Tình đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, vị trà có hơi đậm, thú thật đây là lần đầu tiên cô được uống trà đen, nên có chút cảm thấy hơi lạ lẫm.
Vũ Tình mông lung ngước mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, kí ức trong đầu tựa như một cuốn phim đang được phát lại, không ngừng làm cho cô hồi tưởng về những hành động vừa rồi của Kình Quân.
Cô thật sự hoài nghi việc mình và Kình Quân có thực sự quen biết hay không.
Nhưng quả thật như Bạch Khiêm đã nói, nếu như không quen biết thì làm sao anh lại nhiều lần đứng ra bảo vệ cô như vậy? Nhớ lại lúc cô tỉnh dậy trong phòng bệnh, người đầu tiên mà cô trông thấy cũng là Kình