Trình Tâm Nghiên trưởng thành trong một gia đình đơn thân, mẹ cô ta với mẹ Cố Hàn Thanh là bạn tốt, lúc mẹ Trình học cao trung thậm chí còn cứu mẹ Cố.
Lúc ấy mẹ Cố thiếu chút nữa bị một chiếc ô tô mất kiểm soát đâm vào, là mẹ Trình kịp thời đẩy bà ra, nhưng vì quá lực nên đỉnh đầu đập vào bồn hoa bên cạnh, từ đó tạo ra bệnh, cứ đến mùa đông sẽ đau đầu.
Mẹ Cố vẫn luôn áy náy vì chuyện này, bởi vậy sau khi mẹ Trình bị ung thư qua đời, đã đem con gái phó thác cho bà, bà thề nhất định sẽ chăm sóc như con ruột của mình.
Bà cũng định như thế.
Cố gia cũng biết mẹ Trình đã cứu mạng bà, mặc kệ cha Cố, ông nội Cố, thậm chí tính tình trời sinh lạnh lùng Cố Hàn Thanh đều đối xử với Trình Tâm Nghiên rất tốt, cái gì thuộc về cô thì cho cái đó, không cần cái gì cũng cho cái đó.
Bằng cách này, Trình Tâm Nghiên cứ như vậy trở thành công chúa được Cố gia nuôi dưỡng từ năm 16 tuổi.
Nhưng vận may đã biến mất khi cô ta 23 tuổi, Trình Tâm Nghiên lúc ấy ra nước ngoài tham gia biểu diễn dương cầm, mẹ Cố cùng cha Cố nhất quyết muốn đến ủng hộ cô.
Sân khấu biển diễn không lớn lắm, không có gì phải hỗ trợ, ngược lại chạy tới chạy lui rất dễ mệt.
Trình Tâm Nghiên đã vài lần yêu cầu hai người họ không nên đi theo nhóm gia đình, nhưng mà hai người vẫn kiên trì đi, vừa đi, rốt cuộc không trở về nữa, máy bay gặp sự cố, mọi người Cố gia như rơi xuống hầm băng.
Trình Tâm Nghiên cũng vô cùng đau khổ và tự trách, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại người Cố gia nữa, nên một mình trốn ra nước ngoài, mấy năm không trở về.
Kỳ thật, chuyện này người Cố gia cũng không trách cô ta, nhưng cô ta không thể vượt qua được việc tự trách chính mình, nếu không phải nữ phụ Kiều Mộc xuất hiện khích lệ dũng khí, cô ta có lẽ sẽ không trở về.
Không ai biết, từ khi chuyển đến Cố gia, Trình Tâm Nghiên đã thích Cố Hàn Thanh hơn cô ba tuổi.
Cho nên khi cha mẹ anh vì mình mà chết, cô ta căn bản không dám đối mặt anh, sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét cùng thù hận của anh, chỉ có thể yếu đuối trốn ra nước ngoài.
Nhiều năm như vậy, thầm nhớ anh.
Lại không nghĩ đến, ngày hôm qua Lâm Vũ Mông gửi cô ta hai tấm ảnh, một tấm là Kiều Mộc lao vào trong lòng Cố Hàn Thanh, một tấm là Cố Hàn Thanh ôn nhu cười nhìn Kiều Mộc.
Cái loại ánh mắt này, Thanh ca chưa bao giờ thể hiện với cô ta.
Cô ta luống cuống, sợ hãi, rốt cuộc lấy hết can đảm bước lên máy bay về nước.
Vừa quay lại, cô ta đuổi người đại diện đi trước, một mình bắt taxi đến nhà Cố Hàn Thanh, tính năng nhận dạng khuôn mặt ở cửa vẫn giữ lại cho cô ta, trực tiếp đi vào, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang ngồi trong phòng khách, nhớ nhung như nước chảy, rốt cuộc bất chấp những gì Cố Hàn Thanh đã nói trước kia rằng cô đã lớn, nam nữ khác biệt, không cần ôm nói, trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Cố Hàn Thanh đột nhiên không kịp phòng bị khi em gái nuôi về nước bổ nhào về phía mình, biểu tình có chút sững sờ, bất quá rốt cuộc anh không quen bị phụ nữ chạm vào, nhanh chóng bình tĩnh lại, đẩy người đó ra xa, cúi đầu hỏi cô ta: "Sao em lại về? Sao không báo trước cho anh?"
Trình Tâm Nghiên còn muốn ôm Cố Hàn Thanh một cái, ngực anh ấm áp rộng lớn như vậy, cô ta thật sự muốn làm tổ trong đó mãi, thay vì thấy anh ôm người phụ nữ khác.
Nghĩ tới đây, Trình Tâm Nghiên nước mắt càng thêm mãnh liệt, vừa ủy khuất, vừa ghen: "Thanh ca, chẳng lẽ anh không chào đón em trở về sao?"
"Không, em có thể trở về anh đương nhiên rất vui, chỉ là có chút đường đột." Cố Hàn Thanh thấy cô ta khóc đến lệ rơi đầy mặt, xoay người, từ trên bàn trà lấy tờ giấy đưa cho cô ta: "Lau mặt trước đã, ngồi xuống nói."
Nghiêng mắt dặn dò Trần quản gia chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho bữa sáng, bỗng dưng nhìn thấy Kiều Mộc đứng ngây ngốc ở góc cầu thang lầu một.
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh nhìn nhau, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng trốn sang một bên.
Nữ chính đã về nước!
Cô ta đã trở về!
Mình sắp phải cút đi với 10 vạn phí ly hôn!
Xoay tròn! Nhảy lên! Vui vẻ!
Kiều Mộc vui vẻ cười toe toét, nhưng Cố Hàn Thanh lại không chơi theo nguyên tắc, một màn Tu La như thế, anh trực tiếp gọi cô lại: "Kiều Mộc, em trốn cái gì, mau xuống đây, giới thiệu cho em một người."
Kiều Mộc:???
Đại ca, lúc này không phải anh nên xoa dịu cảm xúc của nữ chính trước sao? Ôm người ta một cái, lau nước mắt cho người ta nha.
Đúng là thẳng nam*!
* Thẳng nam: chỉ những chàng trai không biết bắt chuyện với con gái, không hiểu ý con gái, không biết dỗ dành bạn gái.
Hoặc là nói, đang cố ý làm nữ chính ghen sao?
Thử xem đối phương còn tình cảm với mình không?
Kiều Mộc cảm thấy mình đã nhận ra chân tướng, giả vờ bình tĩnh đi xuống dưới lầu.
Trình Tâm Nghiên kinh ngạc nhìn cô đi xuống, chuyện gì đang xảy ra? Vì sao người phụ nữ này lại từ trên lầu đi xuống?
Cô ta đã ở cùng Thanh ca?
Sao lại có thể như vậy!
Cô gái này quá vô kỷ luật đi? Còn chưa kết hôn, ở chung cái gì?
Trình Tâm Nghiên ghen ghét đến mức trợn tròn mắt trong giây lát, cô ta cuống quít cúi đầu sửa sang lại tóc, cố gắng ổn định tâm trạng, lúc này mới ngẩng đầu.
Đối phương đã đi tới trước mặt cô ta, gảy sô pha, ngữ khí có chút run rẩy: "Thanh ca, người này là?"
Cố Hàn Thanh đứng lên, cánh tay dài ôm eo Kiều Mộc, kéo người phụ nữ đang đứng cách xa lại gần, Kiều Mộc lảo đảo nhào vào trong lòng anh, trong lòng tiểu nhân không ngừng gõ bàn: Đây là một cái giá khác! Ít nhất thêm 1 vạn phí ly hôn!
"Đây là vợ anh." Cố Hàn Thanh lời ít mà ý nhiều giới thiệu, ngay sau đó nói với Kiều Mộc: "Cô ấy tên Trình Tâm Nghiên, là con gái nuôi của ba mẹ anh."
Kiều Mộc đã sớm biết Trình Tâm Nghiên, trong lòng không gợn sóng, trên mặt cố ý giả bộ bừng tỉnh đại ngộ* gật gật đầu.
* Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
Trình Tâm Nghiên vẻ mặt trợn mắt há mồm, nhìn Kiều Mộc, lại nhìn Cố Hàn Thanh, "......!Cái gì? Vợ......!anh?"
Cô ta lắp bắp, chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh, sao lại là vợ, không phải người phụ nữ được bao nuôi sao sao? Hoặc là tiến thêm một bước, không phải bạn gái sao?
Kiều Mộc nhìn vẻ mặt bi thương của nữ chính, đồng cảm với cô ta một chút, quả nhiên bản chất của quyển sách này là ngược luyến tình thâm, cũng may kết HE, chỉ có cô là một vai phụ thê thảm.
Bất quá hiện tại cô cũng sẽ không thê thảm, cô tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ là khi dễ nữ chính.
Cố Hàn Thanh hiểu sự ngạc nhiên của Trình Tâm Nghiên, anh nói: "Tâm Nghiên, mấy năm nay em vẫn luôn không chịu liên hệ với mọi người, cho nên việc kết hôn anh không có cách nào nói cho em, nhưng cũng may em trở về không quá muộn, anh và Kiều Mộc mới lãnh chứng hơn một tháng, về sau em có thể thường xuyên tới tìm cô ấy chơi, cô ấy ít bạn, thời gian nhiều."
Này, bắt đầu coi thường tôi, khen nữ chính đúng không?
Kiều Mộc trong lòng hừ hừ một tiếng.
Quên đi, vì phí ly hôn kếch xù mà anh cho tôi, không so đo với anh.
"Không phải......!Thanh ca, sao anh đột nhiên kết hôn?" Trình Tâm Nghiên vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Tại sao lại như vậy! Sao lại đột nhiên kết hôn!
Vậy cô ta phải làm sao bây giờ? Cô ta tính là cái gì?
Cố Hàn Thanh không hiểu ánh mắt của Trình Tâm Nghiên, chỉ đơn giản giải thích hai câu về việc đính ước khi còn bé.
Ngay sau đó anh chỉ vào Kiều Mộc nói: "Theo lý thuyết em hẳn nên gọi Kiều Mộc là chị dâu, nhưng em lớn tuổi hơn, cho nên nếu em gọi không quen cũng có thể không gọi, hai người có thể gọi nhau là bạn."
Chị dâu......
Trình Tâm Nghiên tự cười nhạo chính mình, trái tim hô hấp khó khăn.
Cô ta sao có thể gọi Kiều Mộc là chị dâu.
Phi! Tưởng bở!
"Thanh ca, em không biết anh đã có vợ, em đi trước." Trình Tâm Nghiên bối rối đứng lên, kết quả đứng dậy quá nhanh, trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.
Cố Hàn Thanh nhanh chóng đỡ lấy cô ta: "Cẩn thận."
Trình Tâm Nghiên cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay của người đàn ông, thoáng nhìn Kiều Mộc, một suy nghĩ nảy sinh, cô ta thuận thế ngã vào trong lòng Cố Hàn Thanh, đôi mắt nheo lại yếu ớt: "Thanh ca, em choáng váng đầu."
(Editor: Trà xanh tâm cơ thật đáng sợ ????)
Cố Hàn Thanh không quen đẩy cô ta ra, sau đó sờ trán, không thấy phát sốt, vẫn giữ khoảng cách đỡ cô ta ngồi lại, "Hẳn là do em ngồi máy bay lâu nên mệt mỏi, đừng vội đi, ở đây nghỉ ngơi một chút đi."
Lúc này Trần quản gia bưng lên một ly nước ấm: "Tâm Nghiên tiểu thư, cô uống nước đi."
Trình Tâm Nghiên giơ tay lên nhận, nhưng không còn sức lực, lại hạ xuống, thấy cô ta như vậy, Cố Hàn Thanh đưa mắt ra hiệu với quản gia, nhờ ông đút cho cô ta.
(Editor: Gút chóp anh Cố)
Trình Tâm Nghiên thấy không phải Cố Hàn Thanh tự mình đút, trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn cảm thấy Thanh ca chiều chuộng mình.
Cô ta một bên chậm rãi uống nước, một bên bình tĩnh nhìn Kiều Mộc.
Nhưng lại thấy cô ngồi một mình ở chiếc sô pha bên kia, bưng trái cây trên bàn trà, từ từ nhàn nhã ăn.
Trình Tâm Nghiên không biết vì sao, trong lòng bực đến hoảng sợ.
Cảm thấy người phụ nữ này rất không lễ phép, không biết quan tâm cô ta một chút sao?
Kiều Mộc thật sự bị oan, cô chỉ là cảm thấy nam nữ chính người ta bồi dưỡng tình cảm, cô tốt bụng không quấy rầy bọn họ mà thôi, càng không có tâm tư khác.
Trình Tâm Nghiên ngồi nghỉ ngơi một hồi lâu, Cố Hàn Thanh thấy cô ta còn không thoải mái, hỏi cô ta muốn ăn sáng không, nếu không ăn có thể lên lầu vào phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Trình Tâm Nghiên hiện tại đổi ý, cô ta không đi, liền gật đầu đồng ý.
Quản gia đỡ cô ta đi lên, Trình Tâm Nghiên lặng lẽ hỏi thăm tình hình của Kiều Mộc: "Trần quản gia, cái kia......!Kiều Mộc, ở trên lầu sao?"
Trần quản gia nói: "Vâng, đúng vậy."
Trình Tâm Nghiên ghen ghét cắn môi dưới, "Cô ấy với Thanh ca tình cảm rất tốt sao?"
Trần quản gia tất nhiên là sẽ không nói thật, lão gia phân phó với ông, đối với bên ngoài, phải chú ý giữ gìn quan hệ tình cảm của tiên sinh và phu nhân, liền gật đầu: "Đúng vậy."
Trình Tâm Nghiên nghẹn ngào, không có dũng khí hỏi tiếp, vẫy vẫy tay, bảo ông đi xuống.
Mọi người vừa rời đi, cô ta ở trên giường phòng cho khách ngồi một lát, trong lòng thầm nghĩ, lặng lẽ đi ra ngoài, lên lầu ba.
Lúc này mới phát hiện bọn họ chia phòng.
Trong lòng Trình Tâm Nghiên lập tức vui vẻ, lặng lẽ không một tiếng động trở lại phòng cho khách, xem ra, cô ta còn có cơ hội!
Dưới lầu, Kiều Mộc ở nhà ăn ăn sáng, Cố Hàn Thanh ở trước cửa sổ sát đất phòng khách gọi điện thoại, anh nói cho ông nội Cố Trình Tâm Nghiên đã trở về.
Ông nội Cố bên kia đoán chừng cũng rất kinh ngạc, hơn nửa ngày không nói chuyện, Cố Hàn Thanh trầm mặc thật lâu, mới nghe được anh nói: "Cháu biết rồi, chờ em ấy nghỉ ngơi tốt, cháu mang em ấy trở về."
"Xem ra, hẳn là buổi chiều."
"Được, cháu gọi cô và những người khác, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm với tư cách là người một nhà."
Nghe xong điện thoại, Cố Hàn Thanh vẫn như cũ đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng Kiều Mộc tự tưởng tượng ra nội tâm hỗn loạn của tổng tài bá đạo:
【 Người phụ nữ mình yêu rốt cuộc đã trở về, lần này, mình nhất định sẽ không để cô ấy thoát khỏi tầm mắt! Mình muốn nắm chắc cô ấy trong lòng bàn tay! Nữ nhân, em trốn không thoát đâu! 】
Ha ha ha, nghĩ đến câu cuối cùng, Kiều Mộc ngây ngô cười ra tiếng.
Nhìn chằm chằm bên ngoài, vì Trình Tâm Nghiên trở về, Cố Hàn Thanh đang nhớ cha mẹ chậm rãi nhìn về phía cô, trái tim nặng nề của anh bình tĩnh lại một cách khó hiểu khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ và ngốc nghếch của cô.
Cô ấy thật ngốc.
Nhưng rất đáng yêu.
"Ăn cơm một mình cũng có thể cười?" Cố Hàn Thanh đi tới, rất ít khi chủ động nói chuyện phiếm.
Kiều Mộc "A" một tiếng, che lại miệng, trợn to hai mắt, không thừa nhận, "Tôi nào cười, tôi mới không cười."
Cố Hàn Thanh cười nhẹ, lười biếng ngồi đối diện cô, vắt chéo chân, ung dung nhìn cô: "Em không có gì muốn hỏi tôi?"
"Hỏi anh cái gì?" Kiều Mộc vùi đầu cắn một miếng bánh trứng, nhai vài cái, mới ý thức được ý của Cố Hàn Thanh, "Anh nói Trình Tâm Nghiên sao?"
"Ừm, em không hiếu kỳ chút nào về chuyện của cô ấy sao?" Cố Hàn Thanh không biết Kiều Mộc hiểu rõ chuyện nhà anh trong lòng bàn tay.
Kiều Mộc gãi gãi khuôn mặt nhỏ, theo anh nói: "Tôi sợ tôi hỏi tới sẽ đột ngột, rốt cuộc tôi mới gả vào nhà anh hơn một tháng, vẫn là người ngoài."
"Không ai nói em là người ngoài." Cố Hàn Thanh không thích cô nói mình như vậy, "Nếu em muốn nghe, tôi sẽ nói cho em."
Kiều Mộc: "......"
Nếu anh không muốn nói, có thể không nói.
Cô gật gật đầu, vừa định bảo Cố Hàn Thanh nói, cô chăm chú lắng nghe, lầu hai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh giật nảy mình.
Cố Hàn Thanh lập tức đứng dậy chạy hướng lầu hai, Kiều Mộc cũng chạy nhanh theo sau, còn có Trần quản gia.
Mọi người đều cho rằng Trình Tâm Nghiên đã xảy ra chuyện, kết quả là cô ta gặp ác mộng.
Nhìn thấy Cố Hàn Thanh lao vào trước, Trình Tâm Nghiên muốn nhào vào lòng anh tìm kiếm an ủi, nhưng bị Cố Hàn Thanh nhét cái gối đầu, trái tim cô ta như nghẹn lại, chỉ có thể ôm gối đầu tiếp tục diễn kịch, thút tha thút thít nức nở khóc.
"Thanh ca, em mơ thấy mẹ nuôi, em nhớ bà, nghĩ lại, trước kia lúc đến nhà anh, chúng ta từng ở căn phòng này, em sẽ ngủ cùng bà, bà ấy sẽ ôm em, cùng em nói chuyện phiếm, hu hu hu......! Nhưng hiện tại......!trên giường chỉ có em......!Thanh ca, xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không phải cố ý."
Cố Hàn Thanh nghe thấy cô ta nhắc tới mẹ, lông mày cau lại, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
Anh híp mắt nhìn cô ta, suy ngẫm một lát, rốt cuộc giống anh trai vô lưng an ủi cô ta: "Đừng suy nghĩ chuyện quá khứ, lúc trước anh đã nói với em, trong nhà không có ai trách em, là chính em vẫn luôn tự trách, nhất quyết ra nước ngoài.
Lúc mẹ chưa đi, thường xuyên nói với anh, sau này nhất định phải chăm sóc em, em yên tâm, em vẫn là người Cố gia, anh vẫn coi em như em gái ruột của mình."
Oa ~~~ ngược quá!
Rõ ràng yêu, lại phải nói là anh em.
Quá ngược luyến!
Kiều Mộc phất tay với Trần quản gia, hai người chậm rãi đi ra ngoài, cô tự mình đóng cửa lại cho bọn họ.
Đi xuống lầu một, Trần quản gia sợ Kiều Mộc hiểu lầm cái gì, ân cần nói: "Phu nhân, cô đừng nghĩ nhiều, tiên sinh với Tâm Nghiên tiểu thư tuy nói không có quan hệ huyết thống, nhưng tiên sinh vẫn luôn coi Nghiên tiểu thư là em gái ruột.
Họ khác nhau, nhưng cô có thể xem coi bọn họ một nhà."
"Ừ ừ, tôi biết." Kiều Mộc mi mắt cong cong, hoàn toàn không hiểu lầm, không khổ sở.
Cô trở lại nhà ăn tiếp tục ngồi ăn sáng, ăn xong, Cố Hàn Thanh cũng chưa xuống dưới, chắc cùng bạch nguyệt quang yêu quý tâm sự, cô liền về phòng ngủ của mình, nằm xem show giải trí.
Nhón chân nhỏ, đếm trên đầu ngón tay tính đại khái thời gian ly hôn.
Hẳn là sẽ không vượt qua một tháng!
Nhiều nhất là hai tháng!
Ha ha ha, gả vào hào môn ba tháng là có thể kiếm 10 vạn, tốc độ kiếm tiền này, hẳn là không ai nhanh hơn cô?
Vui quá, vui quá.
Di động ở bên cạnh rung lên, Kiều Mộc mở ra xem, là Kỳ Anh gửi WeChat: 【 Chị Mộc Mộc!Trình Tâm Nghiên ở nhà chị? 】
Kỳ gia hẳn là nhận được thông tin từ Cố lão gia, Kiều Mộc nói: 【 Đúng vậy.
】
【 Trời ơi, chị ta sao lại về đấy, không tới xem ông ngoại trước, chạy đến nhà hai người làm gì? Cũng quá đáng rồi! 】 Kỳ Anh tức giận, Trình Tâm Nghiên làm sao vậy, chị dâu với anh trai tình cảm không tốt lắm, chị ta một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống chạy tới, nếu chị dâu hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Kỳ Anh vội vàng nói: 【 Chị dâu, chị nhất định đừng hiểu lầm cái gì nhé, chị ấy là con gái nuôi của mợ em, lúc trước......】
Kỳ Anh đã gửi một tin nhắn dài giải thích lý do giải thích vì sao Trình Tâm Nghiên sống ở Cố gia, đều là điều Kiều Mộc đã biết, cô bình tĩnh xem qua, trả lời: 【 Anh Anh, chị không nghĩ nhiều, đều là người thân, chị đều biết.
】
【 Vậy mấy người đã đi chưa? Ông ngoại nói ăn cơm trưa.
】
【 A? Ăn cơm trưa sao? Chị không nhận được thông báo.
】 Kiều Mộc mới vừa nhớ lại, máy bàn liền vang lên, Trần quản gia nói với cô, phải xuất phát đi nhà cũ, Cố Hàn Thanh cùng Trình Tâm Nghiên ở dưới lầu chờ cô.
Kiều Mộc: "Được, tôi biết rồi, tôi lập tức xuống dưới."
Cô trả lời Kỳ Anh: 【 Bọn chị bây giờ xuất phát, lát tới rồi nói, chị còn chưa thay quần áo đâu! 】
Cô vội vàng vọt vào phòng để quần áo thay quần áo, chọn bộ Chanel mặc vào, tùy tiện hất tóc sang một bên, dùng dây buộc tóc gắn kim cương vụn buộc lên.
Thả lỏng da đầu, nhếch miệng kiểm tra hàm răng, không có vấn đề gì, tùy tay cầm túi xách Hermes treo ở trên vai xuống lầu.
Cố Hàn Thanh đứng dưới mái hiên ngoài lối vào, thấy cô hoảng hoảng loạn loạn, lên tiếng nói: "Đừng gấp như vậy, cũng không phải không đợi em."
Kiều Mộc hướng anh cười, chạy đến huyền quan, một bên khom lưng đổi giày, một bên trả lời: "Xấu hổ quá, khiến hai người đợi lâu."
Trình Tâm Nghiên lặng lẽ đánh giá quần áo cô, cả người bao phủ bởi sự xa hoa, làm sao một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường như vậy có thể xứng chứ!
Vị bà nội mất sớm kia thật đúng là không có mắt nhìn, cùng gia đình loại người này đính ước, cũng không biết nghĩ như thế nào.
Lỗ mãng hấp tấp, không phóng khoáng!
Trình Tâm Nghiên khinh thường bĩu môi, bước một bước ngồi vào ghế sau, cô ta cho rằng như vậy Cố Hàn Thanh khẳng định sẽ cùng ngồi với cô ta ở ghế sau, sau đó Kiều Mộc kia một mình ngồi ghế phụ.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Hàn Thanh ôm phía sau lưng Kiều Mộc, đẩy cô ngồi vào ghế sau, "Ngồi vào đi thôi."
Kiều Mộc liên tục xua tay, rất tự giác chọn đúng vị trí của mình: "Không cần, tôi ngồi phía trước là được, anh với Tâm Nghiên ngồi cùng nhau đi, hai anh em mới vừa gặp lại, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, tôi không quấy rầy hai người."
Kiều Mộc nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, cười với Cố Hàn Thanh ở ngoài xe: "Được rồi, tôi ngồi chỗ này."
Cố Hàn Thanh rũ mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng anh không có kinh nghiệm chuyện tình cảm, cũng không hiểu kỳ quái ở đâu.
Có cơ hội hỏi Thẩm Ngọc một chút.
Anh không tranh cãi với Kiều Mộc nữa, lưu loát ngồi vào ghế sau, Trình Tâm Nghiên kích động chấp tay, khoé mắt liếc anh một cái, tim đập thình thịch.
Ở trên xe, Trình Tâm Nghiên vẫn luôn cố tình nhớ lại quá khứ, muốn tỏ vẻ cô ta cùng Cố Hàn Thanh thân mật, khiến Kiều Mộc thấy rõ vị trí của mình.
Nhưng mà, khi xuống xe đến nhà cũ, tài xế đẩy đẩy Kiều Mộc, cô ta mới biết được, người phụ nữ này thế nhưng toàn bộ đường đi đều đang ngủ!
Đoán rằng căn bản không nghe được lời cô ta nói.
Trình Tâm Nghiên nói không nên lời, cho rằng Kiều Mộc rất có tâm cơ!
Đi vào trong nhà, cô (mẹ Kỳ Anh) và dượng đều đã tới, mọi người nhìn thấy Trình Tâm Nghiên, cảm xúc phức tạp lại kích động, vây lấy cô ta ở giữa ghế sô pha, ông nội Cố lôi nắm tay hiền từ hỏi thăm mấy năm qua cô ta sống có tốt không, sao không trở về thăm ông.
Trình Tâm Nghiên nước mắt vẫn luôn rơi, không ngừng xin lỗi về việc cha mẹ Cố lúc trước.
Cô (mẹ Kỳ Anh) ôm cô ta vào trong lòng an ủi.
Kỳ Anh chịu không nổi bĩu môi, chọc chọc eo Kiều Mộc, nhỏ giọng nói: "Chị ta khóc cũng được, chị ta không mệt, nhưng em thấy mệt."
Kiều Mộc nghi ngờ nhìn Kỳ Anh, rất kỳ lạ, Kỳ Anh vì sao lại chán ghét Trình Tâm Nghiên? Cố gia bọn họ không phải đều thích Trình Tâm Nghiên sao?
Cũng kỳ lạ, trong sách Kỳ Anh không có đất diễn, cho nên Kiều Mộc cũng không biết nguyên nhân vì sao.
"Đừng nói như vậy, cô ấy mới trở về, khẳng định cảm xúc khó tránh khỏi xúc động." Kiều Mộc cầm tay Kỳ Anh, để cô bé ổn định cảm xúc, đừng làm hỏng niềm vui của các trưởng bối.
Kỳ Anh lẩm bẩm: "Em nói chị nghe, chị dâu vẫn là tốt nhất."
Cô bé nghịch ngón tay Kiều Mộc, đầu dựa vào vai cô rất thân mật.
Người một nhà ở nhà cũ ăn xong cơm trưa, lại chơi đến khi ăn cơm tối, lúc sắp tan cuộc, ông nội Cố tự nhiên giữ Trình Tâm Nghiên ở lại nhà ngủ.
Trình Tâm Nghiên xin lỗi nói: "Ông nội, xin lỗi ông, va li hành lý cháu để ở nhà Thanh ca, lúc đi lại quên mang, cháu nên về nhà anh ấy ngủ thì tốt hơn."
Ông nội Cố nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Như vậy đi, vậy đêm nay cháu về nhà nó, hai anh em ôn chuyện cũ, cùng chị dâu Mộc Mộc cháu tâm sự, sau đó chờ ngày mai, ta bảo Hà quản gia qua đi đón cháu, về sau ở đây với ta."
"Ông nội, cháu có thể ở chỗ của Thanh ca không?" Lời nói đột ngột của Trình Tâm Nghiên khiến mọi người đều kinh ngạc.
Chỉ có Kiều Mộc hưng phấn hơn những người khác.
Woa, kích thích!
Tiến triển nhanh như vậy, cô thích.
Trong sách cũng có tình tiết này, Trình Tâm Nghiên trực tiếp sống ở nhà bọn họ, cùng nam chính nhanh chóng lâm vào bể tình, suýt chút nữa cho rằng nam chính lừa gạt, cho nên nam chính mới có thể áy náy, muốn cho nguyên chủ 10 vạn phí chia tay.
Nếu không phải nguyên chủ sau lưng làm nhiều chuyện xấu, nam chính cũng sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà.
Kỳ Anh rốt cuộc không chịu nổi, là thành viên nhỏ nhất trong nhà, cô bé không quan tâm trưởng bối ở đây, lớn tiếng nói: "Chị Tâm Nghiên, chị như vậy không tốt lắm đâu, anh em hiện tại đã kết hôn, có vợ, chị ở đó một ngày, có thể hiểu được, nhưng chị nói sống với anh trai em là có ý gì? Không phải muốn sống lâu dài chứ?"
Cô (mẹ Kỳ Anh) cũng cau mày: "Tâm Nghiên, như vậy không tốt lắm, phòng của mẹ nuôi cháu trước kia đã rất lâu không có người ở, thật sự cháu ở đó không ổn, nhưng ở với anh cháu cũng không tốt, nếu không cháu ở với ông nội, hoặc sống cùng chúng ta ở biệt thự vùng ngoại ô phía tây?"
Trình Tâm Nghiên đột nhiên lại khóc lên, những hạt nước mắt to rơi xuống, nhu nhược đáng thương được ngay: "Cô ơi, trước kia cháu thường xuyên cùng mẹ nuôi đi đến căn hộ kia của Thanh ca chơi, nơi đó có rất nhiều hồi ức đẹp của chúng cháu, cháu muốn ở đó một thời gian, có thể chứ? Chỉ ở một thời gian, để cháu điều chỉnh lại cảm xúc, rồi cháu sẽ dọn đi."
Một thời gian này, chính là ở luôn đi.
Kiều Mộc rất muốn giơ ngón tay cái với nữ chính, lợi hại lợi hại!
"Cái này......" Cô (mẹ Kỳ Anh) khó xử, nhìn về phía cha mình.
Dượng không lên tiếng, ông không thích nhúng tay vào những việc này, ông chỉ là một một giáo sư có phần buồn tẻ.
Cố lão gia