"Em sẽ không hiểu sai đi?"
Kiều Mộc đứng trong phòng ngủ của Cố Hàn Thanh, mơ hồ cảm thấy hối hận, xung quanh là căn phòng của một người đàn ông trưởng thành, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt không thuộc về cô vây quanh lấy thân, giống như là bị người đàn ông kia ôm lấy.
Cô rất không được tự nhiên.
Nhưng 2 tỷ lại quá nhiều, có 2 tỷ này, cô hiện tại đã không cần phí ly hôn nữa.
Số tiền này nhiều hơn so với 1 tỷ phí ly hôn trong sách, bây giờ cô chỉ cần an tĩnh chờ ly hôn là được.
Nhưng tiến triển trước mắt lại làm cô cảm thấy kỳ lạ, trong sách không có tình tiết cô cùng phòng với Cố Hàn Thanh, mà cô vì tiền làm như vậy, có phải lại đem cốt truyện sửa hướng khác không?
Nhưng đó là 2 tỷ đấy......
Nhiều như vậy......
Nhiều đến không cần phí ly hôn......
Kiều Mộc bởi vậy rối rắm, tựa hồ có chút ngượng ngùng, Cố Hàn Thanh dựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn cô: "Như thế nào? Hối hận rồi?"
Kiều Mộc mím môi cười, khoát khoát tay đi đến trước mặt Cố Hàn Thanh, "Ông chủ, tôi cảm thấy, cùng phòng, tôi nên suy nghĩ lại, cái kia......!Ngủ ngon, tôi về phòng ngủ trước."
Nhìn thoáng qua bên cạnh cửa, Kiều Mộc đang muốn chạy ra ngoài, Cố Hàn Thanh tay mắt lanh lẹ chế trụ thủ đoạn của cô, kéo trở về, để cô dựa trên vách tường, rũ mắt nhìn chằm chằm cô: "Nếu đã quyết định lấy tiền của tôi, em xác định còn có thể đổi ý?"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, vẫn là tư thế bích đông* ái muội, Kiều Mộc khẩn trương liếm liếm môi, phía sau lưng dùng sức chống vách tường, hận không thể vùi vào: "Ông chủ......!Cái kia......!Tôi không phải còn chưa lấy sao?"
* Bích đông: Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường.
"Vậy tôi cũng nói." Cố Hàn Thanh nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Em cho rằng tôi có thể tùy tiện hứa hẹn cho người khác 2 tỷ?"
"Tôi......" Kiều Mộc nghẹn lời.
Cố Hàn Thanh hiếm khi thấy cô không chọn tiền, buồn cười nói: "Không phải rất thích tiền sao? Hiện tại lại không thích? Vừa rồi thấy em gọi tôi vào, cũng không thấy em thẹn thùng như vậy, rất lớn mật."
"Tôi là nhất thời hồ đồ." Kiều Mộc sau khi vào mới phát hiện, cô cảm thấy không cùng phòng vẫn tốt hơn so với 2 tỷ, dù sao bây giờ cô cũng không thiếu tiền, đã có rất nhiều tiền, tùy thời cơ đều có thể ly hôn chạy lấy người.
"Không muốn ở cùng với tôi?" Cố Hàn Thanh đã không thể phân biệt được Kiều Mộc là thẹn thùng hay là vì điều gì khác, giọng nói trầm
xuống.
Kiều Mộc trong lòng căng thẳng, mẫn cảm ngửi được mùi nguy hiểm, ngẩng đầu đối diện với Cố Hàn Thanh, gần gũi quan sát, cô mới phát hiện lông mi Cố Hàn Thanh rất dài, con ngươi so người bình thường màu trà* sẫm hơn, xương mày cũng rất cao, tiếp đến ánh mắt thâm thúy, cực có lực xuyên thấu.
* Màu trà: màu nước trà, màu nâu.
Anh giống như nhìn thấu ý đồ của mình.
Kiều Mộc nghĩ đến điểm này, tinh thần rung lên, vội vàng lắc đầu nói: "Không có không có, sao có thể, tôi chỉ là......!Thật sự rất ngượng ngùng, quá đột nhiên, hơn nữa chúng ta làm sao ngủ được."
Cố Hàn Thanh nghiêng mắt nhìn giường mình: "Tôi ngủ dưới đất, em ngủ trên giường."
"Vậy không ổn đâu, vẫn là tôi ngủ dưới đất đi." Kiều Mộc biết cùng phòng là điều cần thiết, cô cũng xấu hổ khi để ông chủ người ta ngủ dưới đất nha.
"Cái này em không cần tranh với tôi, dù sao cũng là tôi muốn chúng ta ở cùng phòng." Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc đã bình tĩnh, cảm xúc tốt hơn chút, xoa xoa đầu cô, "Đi lấy chút quần áo của em lại đây đi, còn có rửa mặt nữa."
Kiều Mộc: "......"
Cô bất động.
Cố Hàn Thanh vỗ vỗ đầu cô: "Hửm? Còn không đi?"
"Đi đi đi, tôi lập tức đi." Kiều Mộc khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy mình giống như nhảy vào bẫy của người khác, nhưng cô không hiểu nha, cốt truyện này phát triển đã quá mức đến cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Rốt cuộc Kiều Mộc không mặt mũi ôm áo ngủ đi vào phòng của Cố Hàn Thanh tắm rửa, trước tiên cô ở phòng mình rửa mặt, sau đó Cố Hàn Thanh gọi máy bàn thúc giục thì cô mới chậm rãi đi sang.
Cố Hàn Thanh cũng đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ buộc dây, trên sàn nhà cũng được trải đệm sẵn cạnh mép giường.
Kiều Mộc chạy đến chỗ đệm trải ngồi xuống, "Ông chủ, hay là tôi ngủ dưới đất đi?"
Cố Hàn Thanh ngồi xổm xuống, búng cái trán của cô: "Đi lên ngủ đi, không cần tranh với tôi."
Kiều Mộc xoa xoa trán, khó xử nói: "Nhưng lòng tôi băn khoăn, anh là ông chủ, sao tôi không biết xấu hổ mà để anh ngủ dưới đất chứ."
Cố Hàn Thanh cảm thấy trong lời cô tựa hồ có ẩn ý, hơn nữa cảm giác xa cách rất mãnh liệt, nhăn nhăn mày, anh nói: "Tôi là ông chủ, em là phu nhân của ông chủ, tại sao không nên ngủ trên giường? Kiều Mộc, có phải em còn chưa quen với thân phận Cố phu nhân của mình?"
Kiều Mộc bị nhìn thấu đến ngẩn ngơ, cô không coi mình là Cố phu nhân, mà là một người qua đường ở nhờ, tùy thời tùy chỗ sẵn sàng khăn gói chạy lấy người.
Cố Hàn Thanh thấy mình nói đúng, nhăn mày càng sâu, bất quá anh cho rằng Kiều Mộc là hoàn cảnh thay đổi quá nhanh, không kịp thích ứng, không nghĩ tới Kiều Mộc ôm suy nghĩ muốn ly hôn, vừa lúc anh muốn cùng cô nói chuyện của Trình Tâm Nghiên, hiện tại đúng là thời cơ: "Kiều Mộc, có chuyện tôi muốn cùng em nói một chút, tôi chuẩn bị chờ Tâm Nghiên trở về, bảo cô ấy dọn đi."
"A? Cái gì?" Kiều Mộc hoàn toàn kinh ngạc, "Dọn......!Dọn đi? Anh bảo cô ấy dọn đi?"
Không đúng nha, trong sách không có dọn ra, mãi cho đến đại kết cục, nguyên chủ pháo hôi rời đi, hai người vẫn luôn ân ân ái ái tại căn biệt thự.
"Ừm, hôm nay qua chuyện bồn hoa lan tôi mới biết được, quan hệ của em với Tâm Nghiên có vẻ không tốt, đúng không?" Cố Hàn Thanh hỏi.
Kiều Mộc mở to hai mắt, không nghĩ tới anh sẽ nhìn ra điểm này, kỳ thật cũng không phải không tốt, chỉ là không thân mà thôi, cô nói đúng sự thật: "Thật ra không phải quan hệ không tốt, chỉ là không hiểu rõ về nhau thôi."
"Mặc kệ là không hiểu, cô ấy hôm nay đã sai, sao có thể ép buộc người khác mua đồ? Cho dù có tiền cũng không thể làm như vậy." Cố Hàn Thanh bất mãn mím môi.
Kiều Mộc kỳ quái đánh giá anh, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cho nên......vì cốt truyện này, nam chính mới muốn để nữ chính dọn ra ngoài ở? Vì sao? Là phát hiện nữ chính có chút bạch liên trà xanh nên không thích?
Vậy cũng không nên nha, tình cảm nam nữ chính sao có thể yếu ớt như vậy.
Nhưng biểu cảm của nam chính thật sự làm người ta nghi hoặc, sao cô cảm thấy nam chính có vẻ không thích nữ chính nhỉ? Nói về nữ chính cũng giống như là đang nói người bình thường.
Kiều Mộc quyết định thử một chút, "Vậy cũng không đến mức bảo Tâm Nghiên dọn ra ngoài, anh làm như vậy, có thể làm tổn thương cô ấy hay không?"
"Không có gì tổn thương cả, cô ấy vốn dĩ chỉ là ở nhờ mấy ngày, bây giờ mấy ngày nay đã đủ dài, đến lúc bảo cô ấy dọn đi rồi, hơn nữa, quan hệ hai người không tốt, nếu cô ấy tiếp tục ở trong nhà, khẳng định em sẽ rất khó xử, cũng trách tôi không phát hiện sớm, từ sau khi cô ấy vào ở, em thường xuyên về rất muộn." Cố Hàn Thanh cảm thấy bản thân nếu đã cưới Kiều Mộc, hiện tại cũng muốn cùng cô sống tốt, cần phải tôn trọng cô, cần bảo vệ địa vị nữ chủ nhân của cô.
Trình Tâm Nghiên vượt qua giới hạn, đã không còn thích hợp để ở lại.
Kiều Mộc trong lòng rối loạn, cô đột nhiên phát hiện mình dường như vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng, đó chính là nam chính vẫn luôn OOC, vậy anh thật sự thích Trình Tâm Nghiên sao?
Không phải nói anh yêu thầm bạch nguyệt quang sao? Vậy sau 4 năm bạch nguyệt quang xuất ngoại trở về, anh vốn nên cảm xúc mênh mông, không khắc chế được tới gần đối phương mới đúng, sao có thể tự mình đuổi đi?
Điều này hoàn toàn không đúng, gần như có thể nói, cốt truyện hiện tại và trong sách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nói cách khác đây là một thé giới song song có bối cảnh tương tự cũng không ngoa!
"Ông chủ, ý của anh là anh cảm thấy cô ấy và tôi quan hệ không tốt, sợ tôi không vui, cho nên muốn bảo cô ấy dọn đi phải không?" Kiều Mộc tim đập loạn xạ hỏi, cô hy vọng Cố Hàn Thanh sẽ phủ nhận, như vậy mới phù hợp với cốt truyện của cuốn sánh mà cô đã đọc.
Nhưng mà, nhân sinh chính là thăng trầm như vậy, Cố Hàn Thanh gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, chúng ta là vợ chồng lãnh chứng hợp pháp, tôi là chồng, hẳn là nên tôn trọng em."
Tôn trọng......
Vẫn tốt, không phải vì thích cô.
Dọa chết người.
Kiều Mộc thả lỏng thở ra một hơi, sau đó có chút buồn rầu gãi đầu, nam chính rốt cuộc vẫn thích nữ chính sao? Nếu không thích, vậy bọn họ còn có thể ly hôn không? Sao lại thành thế này!
Tất cả đều rối tung lên.
Kiều Mộc cố gắng thử lần cuối: "Thật ra không sao, hôm nay tôi cũng không tức giận, kỳ thật tôi có thể hiểu Tâm Nghiên, anh cũng không cần tức giận với cô ấy, cho nên không cần vì tôi mà bảo Tâm Nghiên dọn đi.
Hai người có tình cảm nhiều năm như vậy, tôi không hy vọng vì tôi mà ảnh hưởng hai người, hai người có thể ở cùng nhau giống như trước kia, tôi không ngại, thật sự không ngại!"
Cô dựng thẳng ba ngón tay, "Tôi thề."
Cố Hàn Thanh thấy cô gái vẫn phải vì Trình Tâm Nghiên mà suy nghĩ, không biết nên nói cô không tim không phổi, hay là quá mức thiện lương, "Chuyện này tôi đã quyết định, em yên tâm, tôi sẽ không lấy em ra làm cớ, đến lúc đó tôi sẽ nói là ý của tôi, em không cần lo lắng tôi lấy em làm lá chắn.
Chúng ta là vợ chồng, cô ấy cũng đã trưởng thành, thực sự không thích hợp ở chỗ của chúng ta lâu dài, một hai ngày còn được."
"......" Kiều Mộc nhìn Cố Hàn Thanh không chút rối rắm thống khổ nói ra những lời đuổi Trình Tâm Nghiên đi, tiếng nói trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Cam! Vẫn luôn muốn ly hôn ly hôn!
Kết quả nam chính dường như không thích nữ chính, nhưng cô cũng không thèm để ý!
A a a, đau đầu, suy nghĩ rất loạn, cô cần phải giải quyết nó.
"Vậy được rồi, anh đã quyết định, tôi cũng không nói gì nữa, chúng ta ngủ đi." Kiều Mộc tâm tư phức tạp bò lên giường của Cố Hàn Thanh.
Chăn đệm đều được người đàn ông cẩn thận thay mới, thoang thoảng có mùi phơi nắng, tim Kiều Mộc đập nhanh hơn, đưa lưng về phía Cố Hàn Thanh, dùng sức nắm chặt góc chăn.
Rõ ràng không thèm để ý đến người đàn ông sau lưng kia, nhưng cùng trò chuyện một lúc lâu, cô càng khẩn trương hơn, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ quái.
Giả thiết......!Cô đang giả thiết ha......
Giả thiết Cố Hàn Thanh không thích Trình Tâm Nghiên, vậy anh thích ai?
Vẫn sẽ ly hôn với cô sao?
Cả một đêm, Kiều Mộc lập đi lập lại trong nghi hoặc như vậy, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Cố Hàn Thanh mà ngủ không ngon.
《 Nhật ký quan sát khuê mật 》 quan tuyên thật sự rất nhanh, ngày hôm sau các khách mời cũng đã được tuyên bố, Kiều Mộc vẫn không chắc 100% rằng Cố Hàn Thanh rốt cuộc có thích Trình Tâm Nghiên hay không, nếu không thích, cô còn tham gia chương trình tống nghệ làm gì, nhưng đã không có đường lui rồi.
Ghi chú trên giấy đăng ký của cô chính là sếp của Văn hoá Kim Sư, trói buộc với công ty nhà mình.
Nhưng nghĩ lại, tham gia cũng không sao, công ty dần dần đi vào quỹ đạo, cô vẫn muốn làm thật tốt, hơn nữa thù lao tham gia hoàn toàn thuộc về sở hữu cá nhân cô, đây lại là khoản tiền khác, đương nhiên, tổng cộng không là bao nhiêu, rốt cuộc cô vẫn là dân nghiệp dư.
Kiều Mộc từ từ nghĩ thông suốt, cùng Kỳ Anh bay tới Cảng Thành chơi mấy ngày.
Lúc trở về đã là ba ngày sau, vừa lúc cũng là ngày Trình Tâm Nghiên về nhà, cô ta gần đây thật sự rất bận, bay khắp cả nước.
Kiều Mộc lái xe về đến nhà đã gần 10 giờ, cô vừa đến huyền quan, đang muốn đi vào, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở của Trình Tâm Nghiên.
"Thanh ca, anh có ý gì, anh muốn đuổi em đi?"
Kiều Mộc theo bản năng lùi lại, tránh ở ngoài cửa, từ góc độ của cô, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt Trình Tâm Nghiên, Cố Hàn Thanh ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô.
"Cũng không phải đuổi em, chỉ là hiện tại em vẫn luôn ở nhà của bọn anh, như vậy không thích hợp."
"Sao lại không thích hợp? Là Kiều Mộc bảo anh đuổi em đi có phải hay không? Em biết ngay người này có tâm cơ! Khẳng định ở sau lưng nói bậy về em rất nhiều!" Trình Tâm Nghiên kích động chất vấn.
Cô ta sống ở chỗ này rất tốt, sao Thanh ca đột nhiên phải đuổi cô ta đi, rõ ràng là Kiều Mộc ở bên tai anh nói gì đó!
Trình Tâm Nghiên tâm thái có chút lạnh, cô ta còn tính dựa vào chương trình tống nghệ khiến Thanh ca chán ghét Kiều Mộc, kết quả chương trình còn chưa bắt đầu, cô ta đã chật vật bị đuổi ra khỏi cửa nhà, sự chênh lệch này, cô ta chịu không nổi!
Vẻ mặt Cố Hàn Thanh lạnh xuống, thất vọng nhìn Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, anh không nghĩ mấy năm không gặp, em sẽ trở nên giống như bây giờ không phân phải trái đúng sai, khua môi múa mép, đây là nhà của anh và Kiều Mộc, một cô gái đã trưởng thành như em ở đây hơn nửa tháng, chị dâu em trước nay chưa nói gì, nhưng cô ấy không nói, em cũng nên biết, em ở đây rất bất tiện, nếu em hiểu chuyện nên tự mình biết ý mà rời đi."
"Em cũng chưa nói là sẽ không đi, không phải em còn chưa điều chỉnh lại hay sao, chỗ này đâu đâu cũng là ký ức của em và mẹ nuôi, em muốn......"
Cô ta còn muốn nhớ lại quá khứ để kéo gần khoảng cách giữa cô ta và Cố Hàn Thanh, nhưng Cố Hàn Thanh vừa lúc không thích cô ta luôn lấy mẹ mình ra để nói chuyện, mạnh mẽ ngắt lời: "Tâm Nghiên, quá khứ không cần nhớ lại, đừng lấy mẹ anh ra làm cái cớ, anh cũng không hy vọng em lấy bà ấy ra, em là em gái anh, hôm nay anh đề nghị em dọn ra ngoài, không phải đuổi em, chỉ là em ở đây thật sự bất tiện, Quân Sơn uyển ở vành đai một, giao thông thuận tiện, riêng tư tính cũng rất tốt, một minh tinh như em thích hợp ở đó."
"Nếu em sống chết không đi thì sao?" Trình Tâm Nghiên khóc như hoa lê dính hạt mưa, không biết xấu hổ, "Anh muốn tìm người đem em ném ra ngoài sao?"
"Tâm Nghiên, đừng khiến anh đối với em chỉ có thất vọng." Cố Hàn Thanh thở dài một tiếng đứng lên, "Trước kia em không phải như thế, anh không biết mấy năm nay em ở nước ngoài học những tật xấu gì, chỉ hy vọng em mau chóng thay đổi, một người lòng dạ không rộng lớn, không biết tôn trọng người khác, làm việc gì cũng không thành."
Anh lướt qua Trình Tâm Nghiên, lúc đứng sóng vai, thấp giọng nói: "Hôm nay đã muộn, em nghỉ ngơi trước, ngày mai anh sẽ nhờ người giúp em thu dọn đồ đạc."
Nói xong, Cố Hàn Thanh cất bước đi hướng thang máy, phòng tuyến trong lòng Trình Tâm Nghiên nháy mắt sụp đổ, cô ta không chút nghĩ ngợi lao tới ôm Cố Hàn Thanh từ phía sau.
Kiều Mộc kinh ngạc khẩn trương che miệng lại, nữ chính muốn thổ lộ sao? Cao trào sắp tới?
Cô nín thở, tiếp tục nhìn lén.
Cố Hàn Thanh bằng tốc độ nhanh nhất gạt tay Trình Tâm Nghiên ra, xoay người, lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với cô ta, anh không thích phụ nữ chạm vào mình, trước khi Trình Tâm Nghiên kích động trở lại, anh ôm cô ta an ủi, về tình có thể tha thứ, nhưng bây giờ đã không có lý do gì, "Tâm Nghiên, em chú ý ảnh hưởng, chúng ta đều đã là người lớn."
"Cái gì ảnh hưởng? Em gái ôm anh trai một chút cũng không được sao?" Trình Tâm Nghiên ủy khuất nhìn chằm chằm Cố Hàn Thanh, cô ta vẫn là không dám thổ lộ, không dám nói thẳng ra em thích anh, cô ta sợ vừa nói ra, thân phận em gái cũng không thể làm, về sau không còn có lý do tới gần anh.
"Đúng vậy, thực sự không được." Cố Hàn Thanh nói thẳng.
"Vậy ai có thể ôm anh? Kiều Mộc sao?" Trình Tâm Nghiên tự ngược tìm kiếm đáp án.
"Không liên quan đến chuyện của em."
"Không, có liên quan đến chuyện của em, Cố Hàn Thanh, anh trả lời đi." Trình Tâm Nghiên lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của Cố Hàn Thanh, lấy góc độ người phụ nữ để gọi.
Cố Hàn Thanh rốt cuộc nhận thấy không thích hợp, đôi mắt thâm thúy đánh giá Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên không chịu nổi loại ánh mắt này, chậm rãi cúi đầu.
Không biết qua bao lâu, cô ta nghe thấy Cố Hàn Thanh trả lời: "Ít nhất cô ấy có tư cách."
Tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn, Kiều Mộc nghe thấy tiếng bước chân Trình Tâm Nghiên chạy lên lầu.
Đến lúc này, cô còn tưởng rằng cảnh quay đã kết thúc, nhưng lại nghe thấy giọng Trần quản gia: "Tiên sinh, có chuyện tôi muốn nói với ngài."
"Hửm? Chuyện gì?"
"Tiên sinh, tôi phát hiện tình cảm Tâm Nghiên tiểu thư đối với ngài không giống......!không giống của em gái đối với anh trai, không biết ngài có phát hiện ra không."
Cố Hàn Thanh trầm mặc thật lâu, sau đó phát ra một tiếng ý vị không rõ "Ừm", tiếp theo, anh nói: "Mẹ tôi sinh thời luôn bảo tôi phải đối xử với cô ấy thật tốt, tôi vẫn luôn coi cô ấy là em gái, việc này về sau cũng đừng nhắc lại nữa, nếu cô ấy biết tiến lùi, tôi sẽ coi cô ấy là em gái mà tiếp tục chăm sóc, đêm nay, tôi sẽ không ngủ ở nhà, ngày mai ông hãy tiễn cô ấy đi, đến lúc đó tôi sẽ về."
"Vâng thưa tiên sinh."
"Kiều Mộc có nói lúc nào về không?"
"Không có, phu nhân phỏng chừng còn chơi với Anh Anh tiểu thư ở Cảng Thành."
"Không sao, sau khi cô ấy về nhìn thấy Tâm......!Trình Tâm Nghiên không ở nhà, hẳn là sẽ rất vui."
Kiều Mộc một hơi chạy ra giữa biệt thự sườn núi, trái tim vẫn còn đập nhanh, xưa nay chưa từng nhanh như vậy, cô ngồi xổm sau một gốc cây đại thụ, không ngừng xoa vị trí trái tim.
Má ơi, đêm nay thật kích thích.
Cô nghe trộm được cái gì?
Hoá ra Cố Hàn Thanh vẫn luôn coi Trình Tâm Nghiên là em gái?
Đây là loại biến chuyển gì vậy? Chẳng lẽ cô đọc quyển sách kia là giả, chẳng lẽ cô xuyên thư cũng là giả, hết thảy đều là......!mơ?
Kiều Mộc dùng sức nhéo đùi, đau đến hít khí lạnh, đau như vậy, sao có thể là mơ được.
Vậy bây giờ là chuyện như thế nào?
Kiều Mộc buồn rầu hai tay ôm đầu, giả thiết cô vẫn như cũ xuyên vào quyển sách này, vậy khoảnh khắc cô xuyên vào, thế giới này chính là thế giới mới hoàn toàn, tựa như kiếp trước xem phim khoa học viễn tưởng, thay đổi một số tình tiết, tương đương với tạo ra một thế giới song song, từ đây, thế giới song song này có lẽ cùng loại với thế giới trước kia, nhưng cũng hoàn toàn độc lập.
Nếu nói như vậy, Cố Hàn Thanh phải chăng cũng không phải nam chính, chỉ là một ông chủ có tiền tên Cố Hàn Thanh.
Trình Tâm Nghiên cũng không hề là nữ chính, cô cũng không phải nữ phụ.
Bọn họ chỉ là từng người sống án bộ tựu ban*.
* Án bộ tựu ban: dần dần từng bước.
Má ơi, này cũng quá não tàn* rồi, CPU* cũng phải cháy hỏng rồi, Kiều Mộc ngồi bệt xuống đất, lúc này, một chiếc Rolls-Royce lái ra cửa lớn tiểu khu, Kiều Mộc vội vàng đứng dậy trốn phía sau cây đại thụ, trơ mắt nhìn Cố Hàn Thanh lái xe ra ngoài.
* Não tàn: đần độn
* CPU: CPU viết tắt của chữ Central Processing Unit, tạm dịch là Bộ xử lý trung tâm
Hành vi này, quả thực không phải của nam chính, bằng không quá OOC rồi.
Nhưng Trình Tâm Nghiên thích anh, điều này không thay đổi.
Vậy thì, cô tính là vị trí gì? Cố Hàn Thanh còn muốn ly hôn với cô sao? Anh sẽ thích ai? Hoặc là ai cũng không thích, đến lúc một chân đạp cô?
Kiều Mộc suy nghĩ lung tung, lấy điện thoại lên mạng gọi xe, đến khách sạn xa hoa nhất thành phố làm thủ tục nhận phòng.
Thang máy tới phòng tổng thống ở tầng cao nhất, cô nắm chặt dây đeo của túi xách, vô lực đi ra ngoài, rẽ vào một khúc cong, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc bước ra từ một căn phòng tổng thống khác, cô cả kinh rụt người lại.
Nhưng đối phương đã nhìn thấy cô, gọi tên cô: "Kiều Mộc."
Kiều Mộc ảo não xoa xoa huyệt Thái Dương, đây là vận may gì đây, Cố Hàn Thanh sao lại đến đây, anh một ông chủ lớn có tiền như vậy, không đến mức trừ biệt thự lưng chưng núi kia, cũng không có bất động sản nào khác chứ?
Phòng mình có không ở, tới ở khách sạn.
Kiều Mộc chửi thầm, cười gượng ló đầu ra, người đàn ông ánh mắt nặng trĩu đi tới, cô sờ sờ chóp mũi, hoàn toàn đứng ra, giơ tay chào hỏi: "Hi, thật trùng hợp."
"Sao em lại ở đây?" Cố Hàn Thanh kỳ quái nhìn Kiều Mộc, "Nếu đã về, sao không về nhà?"
"Tôi, đã về, muốn đến đây đi dạo phố, thuận tiện ở gần đây, nếu không lúc này về nhà đã quá muộn, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi." Kiều Mộc thuận miệng bịa chuyện.
Cố Hàn Thanh không quá tin, thấy hai tay cô trống trơn, hỏi: "Hành lý em đâu?"
Đi ra ngoài chơi ba ngày, không có khả năng không có hành lý.
Kiều Mộc nói: "Tôi với Anh Anh dùng chung một cái va li, con bé kéo về rồi, hôm nào tôi tới chỗ con bé lấy."
Sợ Cố Hàn Thanh còn muốn hỏi chi tiết, Kiều Mộc đảo khách thành chủ: "Ông chủ, sao anh lại ở khách sạn, sao không về nhà?"
Cố Hàn Thanh nhiều nghi ngờ nhìn chằm chằm mắt Kiều Mộc, cảm thấy cô gái này đang nói dối, "Ngày mai có việc, ở đây tiện."
"Ồ ồ ồ, hoá ra là vậy.
Vậy bây giờ anh đang muốn đi đâu?" Kiều Mộc lại hỏi.
Cố Hàn Thanh nói: "Vốn dĩ muốn đi bơi, nhưng gặp được em, không đi nữa, đi thôi, cùng tôi vào."
"Hả?" Kiều Mộc xua tay: "Không cần đi, tôi ở phòng đối diện anh."
"Vợ chồng chúng ta còn muốn ở hai phòng? Em cảm thấy có đạo lý sao?" Cố Hàn Thanh buồn cười nhìn cô.
Kiều Mộc giả ngu cười, "Nhưng tôi trả tiền nha, không ngủ thì thật lãng phí."
"Tôi sẽ trả gấp ba số tiền em đã trả được chưa? Hơn nữa, khách sạn nhà mình, em trả cũng không có tổn thất gì." Cố Hàn Thanh quẹt thẻ vào phòng 111 của mình.
Kiều Mộc đứng ở cửa, kinh ngạc nói: "Khách sạn này là của anh?"
"Ừm, tôi lần sau sẽ chào hỏi một chút, nếu em tới, trực tiếp tới phòng 111, phòng này vẫn luôn để lại cho tôi, chưa từng có người ngoài ở qua, về sau em tới thì ở phòng này." Cố