"Nói về cảm xúc làm tổn thương tiền bạc"
Kiều Mộc dùng sức đẩy Cố Hàn Thanh ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước, mặt đỏ bừng che miệng lại, ánh mắt mờ mịt vì xấu hổ và giận dữ rơm rớm nước mắt: "Cố Hàn Thanh, anh làm gì vậy! Anh điên rồi!"
Lại gọi tên đầy đủ của anh, có thể thấy nội tâm Kiều Mộc dao động lợi hại bao nhiêu.
Cố Hàn Thanh bị đẩy về phía sau lảo đảo một chút, anh đứng vững, ánh mắt lẳng lặng nhìn thẳng Kiều Mộc, không có né tránh, "Không phải em hỏi tôi thích ai sao? Tôi nói cho em đáp án."
Kiều Mộc nghẹn, khí thế bỗng dưng yếu đi vài phần, khẩn trương liếm liếm môi, lại nghĩ đến vừa mới hôn với người đàn ông, toàn thân chợt cứng đờ, mặt càng đỏ hơn, tai cổ cũng đỏ bừng, "Vậy anh cũng có thể nói mà, sao đột nhiên như vậy......!Như vậy......"
"Tôi sợ nói em sẽ hoài nghi tôi, vì vậy tôi cho em một viên thuốc an thần." Cố Hàn Thanh nghiêm túc nói.
Kiều Mộc ngẩn ra, thiếu chút nữa bị lời nguỵ biện biến thái của anh dẫn lạc đường, nhưng hôn cũng hôn rồi, cô còn có thể làm gì nữa, cũng không phải người cổ đại, không đến mức bị hôn một chút liền muốn chết muốn sống.
Lại nói, cô đã biết trong lòng Cố Hàn Thanh không có bạch nguyệt quang, đoán chừng mình là mối tình đầu của anh, cũng không bài xích như vậy, nhưng vẫn cảm thấy quá thẹn thùng, lẩm bẩm nói: "Ai muốn loại thuốc an thần này."
Xoa xoa miệng, Kiều Mộc có chút nản lòng buông tay, cảm thấy chân mềm nhũn, cô đi đến mép giường ngồi xuống, đôi tay chống ở hai bên, ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Thanh, "Ông chủ, sao anh lại thích tôi?"
Cô cảm thấy bản thân cũng không quyến rũ nam chính mà, hơn nữa cũng không biểu hiện được mặt ưu tú đặc biệt nào.
"Vậy sao em lại không thích tôi?" Cố Hàn Thanh vuốt phẳng nút tay áo, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại.
Kiều Mộc không cần nghĩ ngợi đáp: "Anh bảo tôi đừng có tâm tư khác với anh, anh xem, tôi đã làm rất tốt! Nhưng chính anh lại làm tôi sợ nhảy dựng."
Quả nhiên là bởi vì trước kia bị mình cảnh cáo.
Cố Hàn Thanh trong lòng rốt cuộc thả lỏng một ít, không phải nguyên nhân khác là được.
"Vậy được, từ giờ trở đi, những cảnh cáo trước kia tôi nới với em đều hết giá trị, chúng ta sẽ sống như vợ chồng bình thường."
"Cái gì vợ chồng bình thường? Bình thường như thế nào?" Kiều Mộc kinh hãi khoanh tay che ngực, không phải ông chủ muốn hóa thành người sói, cường bạo bá vương với cô chứ?
Tuy rằng anh đẹp trai như vậy, ngủ cũng không biết ai sẽ chịu thiệt, nhưng cô chính là mẫu thai solo*, đối với phương diện này vẫn rất bảo thủ!
* Mẫu thai solo: Mẫu thai (母胎) ý là còn trong bụng mẹ, solo là duy nhất, độc thân; Mẫu thai solo có nghĩa là FA từ lúc sinh ra cho tới giờ.
Cố Hàn Thanh thấy bộ dáng Kiều Mộc phòng bị mình, buồn cười nói: "Cho rằng tôi sẽ dùng vũ lực với em? Tôi cầm thú như vậy sao?"
Kiều Mộc quay đầu với ánh mắt: Chẳng lẽ không phải?
Cố Hàn Thanh: "......"
Anh trầm ngâm một lát, rảo bước tiến lên, Kiều Mộc lập tức giơ tay lên, "Dừng dừng, ông chủ, anh không được lại đây, đứng ở kia nói đi."
Kiều Mộc nép vào tủ đầu giường, vẫn đề phòng anh như cũ.
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ, nhíu mày: "Sợ tôi như vậy?"
"Cũng......! Cũng không phải, chỉ là suy nghĩ bây giờ của tôi đang rất loạn, anh vẫn nên cách tôi xa một chút." Kiều Mộc nói thật, không đến mức sợ, chỉ là đầu óc cô đang rối tung lên.
Cố Hàn Thanh thấy cô không giống nói dối, cũng không lại gần nữa, hai người cách hai ba mét giao tiếp, "Tôi nói vợ chồng bình thường nghĩa là từ giờ trở đi tôi sẽ theo đuổi em đến khi em thích tôi, cũng hy vọng tâm trạng em đi đúng hướng, đừng luôn nghĩ bất cứ khi nào chúng ta sẽ ly hôn, thử mở lòng với tôi."
Lời này, Kiều Mộc nghe không giống như là lời theo đuổi người ta hay nói, mà giống như ông chủ đang thông báo với cấp dưới của mình.
Quá nghiêm túc, cộng với biểu tình cao lãnh nghiêm túc của Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc cũng không biết cọng dây thần kinh nào của mình bị chập, liền bật cười.
Rãnh giữa mày Cố Hàn Thanh càng sâu, có chút tổn thương, "Em đây là có ý gì?"
Kiều Mộc liên tục xua tay: "Không có gì không có gì, ông chủ, anh đừng hiểu lầm tôi cười nhạo anh, chỉ là tôi cảm thấy anh nghiêm túc quá, nào có ai nói theo đuổi người khác mà nghiêm túc như vậy? Không biết còn tưởng anh muốn truy nã tôi đấy."
Cố Hàn Thanh tâm trạng ủ rũ, hiếm khi có chút không được tự nhiên, "Tôi chưa từng theo đuổi ai, nhưng tôi sẽ từ từ khám phá."
Kiều Mộc: "......"
Bộ dáng nói câu này của ông chủ sao lại cảm thấy có chút đáng yêu nhỉ?
Kiều Mộc đột nhiên có chút nữ sinh nhỏ ngượng ngùng, cô sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: "Ách, cái kia......!Ông chủ, nếu không anh ra ngoài trước đi, hẳn là anh nhất thời trở về? Anh không đi làm sao?"
Cố Hàn Thanh liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ muốn trốn tránh của Kiều Mộc, nhưng mọi việc không nên quá gò bó, phải thả lỏng, nghe theo cô nói tiếp: "Lát nữa sẽ đi, em ở nhà đợi, không được đến nhà người khác ngủ, nếu em còn trốn tôi, tôi không ngại mạnh mẽ một chút."
Kiều Mộc lại che ngực, hu hu hu, ông chủ vẫn là lúc chuyển tiền đáng yêu, bộ dạng người sói như thế không thích hợp với anh đâu!
"Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Cố Hàn Thanh cười như không cười nhìn bộ dạng đề phòng của cô gái, không tạo áp lực nữa, xoay người đi về phòng mình lấy văn kiện.
Kiều Mộc nghe thấy tiếng xe hơi rời đi dưới lầu, cả người lúc này mới thả lỏng ngã trên giường, thời gian gần đây đúng là muốn mạng của cô, được ông chủ thích hoá ra đáng sợ như vậy.
Nhưng sao anh lại thích mình?
Cô trừ xinh đẹp, cũng không có ưu điểm gì.
Ông chủ Cố là kẻ có tiền, có mỹ nữ nào chưa từng thấy qua, sao có thể đơn thuần bởi vì vẻ ngoài mà thích cô, chẳng lẽ kẻ mê tiền đến mê muội như cô đã phản kịch bản, khiến anh cảm thấy rất đặc biệt, rất thú vị?
Rốt cuộc trong tiểu thuyết, nữ chính đều coi tiền tài như cặn bã, còn cô yêu tiền như vậy, có thể nói là tương đối mới mẻ.
Chỉ là, ông chủ đọc tiểu thuyết sao?
Ngẫm lại thì không thể.
Kiều Mộc hoàn toàn phủ nhận, ôm đầu buồn rầu lăn ở trên giường, bất tri bất giác cô vươn tay sờ môi, kêu một tiếng, cả người cuốn vào đệm chăn, bọc mình thành một con giun tiếp tục lăn lộn.
Cả người rối rắm không chịu được, trong chốc lát muốn tìm Kỳ Anh tâm sự, nhưng lại sợ cô bé tiết lộ cho ông nội bên kia, vẫn là thôi đi.
Trong chốc lát lại muốn tìm Mạnh Hàm, nhưng người ta đang nỗ lực làm công vì cô, cũng không muốn quấy rầy, quên đi.
Một người rảnh rỗi như cô, vẫn là ngủ một lát đi.
Có lẽ sau khi tỉnh dậy, chuyện này sẽ không khiến cô khó chịu như vậy nữa.
Lúc tỉnh lại, Kiều Mộc bị chuông báo tin nhắn của điện thoại đánh thức, cô vốn dĩ ngủ không sâu lắm, nghe thấy chuông báo tin nhắn, cả người trực tiếp thanh tỉnh.
Lấy điện thoại, mở một con mắt, thấy là tin nhắn chuyển khoản, tim đập nhanh hơn, hai mắt lập tức mở, nhanh chóng ấn xem.
Khi thấy số tiền được chuyển vào thẻ là 1 thêm 8 số 0, cô từ trên giường bật dậy.
Sao ông chủ lại gửi cho cô 100 triệu?
Hôm nay cũng không có yêu cầu chuyển tiền nào mà?
Hơn nữa sao anh không nói trước với cô? Trước kia đều sẽ nói.
Kiều Mộc không hiểu, có chút muốn hỏi Cố Hàn Thanh.
Đối phương đã gửi cho cô tin nhắn WeChat trước: 【 Nhận được tiền chưa? 】
Kiều Mộc lập tức trả lời: 【 Nhận được rồi, ông chủ, sao anh lại đột nhiên chuyển tiền cho tôi? 】
Cố Hàn Thanh: 【 Kỷ niệm ngày tôi thổ lộ.
】
Kiều Mộc: "......"
Kẻ có tiền kỷ niệm rất thú vị nha.
Cố Hàn Thanh lại nói: 【 Thuận tiện nhắc em nhớ kỹ ngày tôi thổ lộ, tôi suy nghĩ làm sao để giúp em tăng mạnh trí nhớ, cuối cùng cảm thấy chuyển tiền thực tế nhất, em nói xem? 】
Kiều Mộc: "......"
Ông chủ hiểu cô như vậy, cô thật là......!Thật là......!Thật là vui!
Buổi trưa sầu lo bất an của Kiều Mộc nháy mắt bị vui sướng thay thế, cô trở mình, nằm trên giường, hai chân nhếch lên lắc lư: 【 Ông chủ yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ, ngày 4 tháng 11, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này! 】
【 Rất tốt, em còn ở nhà không? 】
【 Ừm ừm, vẫn ở.
】
【 Tôi đang trên xe, lát nữa sẽ về.
】 Cố Hàn Thanh như đang báo cáo hành trình.
Kiều Mộc tay run run đánh chữ, nghĩ nghĩ, cô trả lời: 【 Ừm, tôi chờ ông chủ về ăn cơm.
】
Nói chuyện xong, Kiều Mộc vội vàng bò dậy vào phòng tắm rửa mặt, ông chủ vừa mới cho tiền, cô không thể đem bộ dáng ngái ngủ vừa mới tỉnh đối mặt với anh, phải bày ra diện mạo tốt nhất.
Với cô, tiền đi liền với động lực.
Làm người chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hì hì.
Vì 100 triệu mà khom lưng, có vẻ cũng không mất mặt lắm.
Rửa mặt xong, Kiều Mộc còn đang vui vẻ vì 100 triệu, lần này khác với những lần chuyển tiền trước, trước kia Cố Hàn Thanh sẽ nói trước cho cô, cô chỉ việc chờ, mà hôm nay giống như trời giáng bánh có nhân, cho nên cô không khỏi kích động.
Đi đến ban công, Kiều Mộc lấy những cao ốc san sát nối tiếp nhau dưới chân núi làm phông nền, đưa bàn tay nhỏ tái nhợt ra, làm động tác rồi chụp ảnh.
Sau đó đăng lên tài khoản Cá muối nhỏ hạnh phúc, không có chú thích, qua hình ảnh đã cho thấy tâm tình.
Fans CP vợ chồng Cố thị lập tức đổ xô vào bình luận: 【 Hu hu hu, Cố phu nhân rốt cuộc cũng đăng Weibo! 】
【 Hâm mộ phông nền này, đây có phải là biệt thự giữa sườn núi mới có thể chụp được phong cảnh này đi? 】
【 Nhìn góc độ này, Cố phu nhân có phải ở Lam Loan không, hình như công viên Gió Thu cũng ở đó, cả Thần Công Quán nữa, hu hu hu, đều là những biệt thự lớn mà chúng ta mua không nổi! 】
【 Cố phu nhân Cố phu nhân, cô có quen Kiều Mộc không? Hai người có phải cũng là bạn không? 】
Trừ những bình luận này, còn có rất nhiều tag Cố Hàn Thanh, 【@ Cố Hàn Thanh, vợ anh đăng Weibo, còn chưa tới ấn thích! 】
【@ Cố Hàn Thanh, gọi gọi, gọi Cố tổng đi, vợ anh xuất hiện rồi.
】
【@ Cố Hàn Thanh, Cố tổng, mau tới show ân ái, mau tới rải cẩu lương*! 】
* Cẩu lương: nghĩa bóng nhằm chỉ hành động con dân FA (độc thân) nhìn thấy những hành động thân mật của các cặp đôi khác.
Cố Hàn Thanh liệt tài khoản Weibo của Kiều Mộc vào mục đặc biệt chú ý, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại về công việc, anh lấy di động, lập tức nhìn thấy lời nhắc, nhanh chóng ấn vào Weibo.
Xuyên qua bức ảnh, anh cũng đọc ra Kiều Mộc đang vui vẻ.
Là bởi vì anh bất thình lình chuyển tiền sao?
Cô đúng là vĩnh viễn chân thật như vậy.
Cố Hàn Thanh mỉm cười, ấn thích trước, sau đó lưu lại một bình luận, 【 Sao không đeo nhẫn cưới? 】
Đây là lần thứ hai Cố Hàn Thanh để lại bình luận kể từ lần trẫm kia.
Các fan CP kích động thét chói tai: 【 A a a, xem ai còn nói bọn họ không phải vợ chồng! Này đã chứng minh được chưa! 】
【 Có mỗi tôi thấy Cố tổng rất hèn mọn sao? Ha ha ha.
】
【 Cô dâu không muốn đeo nhẫn, đương nhiên là bởi vì nhẫn quá hạn rồi, Cố tổng anh mau mua một cái đi! 】
Kiều Mộc thấy Cố Hàn Thanh nhắn lại, nghĩ nghĩ, cô quyết định trả lời anh, nếu Trình Tâm Nghiên đã không phải bạch nguyệt quang trong lòng anh, vậy mình trả lời cũng không sao, 【 Ở nhà đeo làm gì.
】
Bởi vì ghi hình cho chương trình, cô đã tháo cái nhẫn mộc mạc kia xuống.
Cố Hàn Thanh chỉ chỉ, đáp: 【 Lần sau đeo lên, làm nổi tay em.
】
Kiều Mộc: "......"
Fan CP: 【 A a a, thật sự rải cẩu lương! 】
【 Rất ngọt rất ngọt nha! Hoá ra Cố tổng sủng vợ như vậy, cảm thấy anh ấy càng đẹp trai! 】
【 Cố tổng quá ưu tú, quả nhiên đàn ông tốt đều là người nhà khác.
】
Kiều Mộc không trả lời lại Hàn Thanh, sau khi người đàn ông này thổ lộ sao cảm thấy sến như vậy? Là ảo giác sao?
Khẳng định là ảo giác.
Kiều Mộc vỗ vỗ đầu, cất điện thoại xuống lầu.
-
Cố Hàn Thanh về đến nhà, vào sân trước, anh liền xuyên qua cửa sổ xe pha lê nhìn thấy Kiều Mộc đứng dưới mái hiên đợi anh, điều này trước kia chưa từng xảy ra, anh nhíu mày, không rõ vì sao cô lại làm như vậy.
Rolls-Royce vững vàng dừng ở trước mặt cô, Kiều Mộc bước xuống bậc thang tự mình mở cửa xe cho anh, cong lưng, ngọt ngào cười: "Ông chủ, anh đã về?"
Cố Hàn Thanh nghi ngờ đánh giá cô từ trên xuống dưới, hỏi cô câu trước đó cô đã hỏi mình, "Em bị xuyên?"
Xuyên hàng thật giá thật - Kiều Mộc sau lưng căng thẳng, cười nói: "Ông chủ, anh đùa gì vậy."
"Vậy hiện tại em đang làm gì?" Cố Hàn Thanh gắt gao khóa cô.
Kiều Mộc vô tội nói: "Nghênh đón anh nha."
"Bởi vì tôi cho 100 triệu?" Cố Hàn Thanh hỏi.
Kiều Mộc "Ừm", "Đúng vậy."
"Lúc tôi cho em 2 tỷ, sao không thấy em nghênh đón tôi?"
Kiều Mộc nghẹn lời.
Cố Hàn Thanh nheo đôi mắt đen sâu thẳm, "Nếu em còn như vậy, tôi sẽ coi như em cũng thích tôi, sau đó chúng ta có thể trực tiếp thành vợ chồng bình thường*, em nói xem?"
* Giải thích chút đoạn này: Theo logic của Kiều Mộc thì vợ chồng bình thường phải trải qua việc XXOO, còn chưa làm thì chưa phải vợ chồng bình thường:))))
Bốn chữ vợ chồng bình thường, anh tăng thêm ngữ khí, ám chỉ rất mạnh, Kiều Mộc mặt đỏ lên, nháy mắt đóng sầm cửa xe lại.
"Tự anh xuống xe đi." Cô căm giận phun ra một câu, xoay người chạy vào nhà.
Cố Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, rốt cuộc cũng vừa lòng, đây mới là Kiều Mộc anh biết.
Vừa mới cái kia......
Cố Hàn Thanh như suy tư gì.
Kiều Mộc còn tưởng rằng sau khi Cố Hàn Thanh thổ lộ, hai người cùng nhau ăn cơm sẽ xấu hổ, kết quả phát hiện căn bản không có, món ngon trước mặt, cô đầy bụng tâm tư đều là diệt mồi, căn bản sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Cố Hàn Thanh cũng không phải loại người lúc nào cũng nói và làm những chuyện buồn nôn, mối quan hệ của cả hai vẫn như trước, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu Cố Hàn Thanh muốn theo đuổi cô.
Cho nên nói, ông chủ rốt cuộc sẽ theo đuổi cô như thế nào?
Anh sẽ theo đuổi người ta sao?
Cơm nước xong, hai người nghỉ ngơi một lát, Cố Hàn Thanh như thường lệ đi tập thể hình, Kiều Mộc như thường lệ nép trên sô pha xem phim, như ngày thường.
Chỉ là việc ngủ buổi tối khiến Kiều Mộc khó xử, cô lấy của Cố Hàn Thanh 2 tỷ và đáp ứng ngủ cùng phòng với anh, trước đó bởi vì nhiều chuyện xảy ra, trừ đêm đầu tiên cô căn bản vẫn chưa qua phòng anh, nhưng đêm nay, có vẻ không có gì để lấy cớ, vậy phải qua sao?
Sao Cố Hàn Thanh cũng không gọi điện thoại thúc giục cô thế?
Kiều Mộc ngồi ở trên giường, gác chân trái lo phải nghĩ, còn chạy ra ban công quan sát bên phải một chút, nhìn thấy bên kia đèn sáng, không biết anh đang tắm hay làm gì.
Kiều Mộc quyết định chờ một chút, nếu anh gọi mình, vậy cô liền qua.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, trước sau không chờ được Cố Hàn Thanh gọi cô, Kiều Mộc tuân thủ nguyên tắc lấy tiền để làm việc, cuối cùng ôm con gấu hồ ly của mình nhắm mắt qua, đứng yên ở cửa, cô đột nhiên nhìn thấy cửa phòng Cố Hàn Thanh khép hờ.
Huh?
Anh ở ngoài?
Không ở phòng ngủ?
Kiều Mộc liếc nhìn hướng cầu thang, suy nghĩ trong chốc lát, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào, quay đầu nhìn về phía giường, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông tuấn mĩ đang ngồi dưới sàn nhà, anh mặc áo ngủ màu đen, dựa vào chiếc tủ thấp phía sau để đọc sách.
Nhìn thấy cô tiến vào, anh tròn mắt, rất tự nhiên chào hỏi: "Tới rồi."
Kiều Mộc: "......"
"Anh ở phòng? Vậy sao không đóng cửa?" Kiều Mộc sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi.
Cố Hàn Thanh ưu nhã khép sách lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô từ trên xuống dưới: "Không phải em muốn qua đây sao?"
Kiều Mộc khiếp sợ, chỉ tay vào chính mình: "Ông chủ, anh biết tôi muốn qua đây? Vì sao? Sao anh đoán được? Nếu tôi không tới thì sao?"
"Không phải em tới rồi sao." Cố Hàn Thanh nâng cằm: "Đóng cửa lại đi, chúng ta đi ngủ."
Kiều Mộc mí mắt nặng nề giật giật, cô cảm thấy bản thân tựa hồ nhảy hố, vẫn là cô tự nguyện nhảy, nhưng tới cũng tới rồi, lại nói, có vẻ cô cũng quá nhát đi.
Xoay người đóng cửa phòng ngủ lại, Kiều Mộc ôm gấu bông đi qua.
Bò lên trên giường, hai chân quỳ, cô vẫn không nhịn được nhìn người đàn ông ở mép giường, hỏi: "Ông chủ, sao anh biết tôi sẽ qua?"
"Em lấy tiền, khẳng định sẽ xấu hổ khi nuốt lời không phải sao?" Cố Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn cô, "Lúc ăn tối, em ra nghênh đón tôi, không phải cũng là bởi vì tôi cho em 100 triệu sao? Em trước kia vỗ mông ngựa tôi, cười với tôi, cũng là vì tôi cho em tiền đi?"
Tâm tư nhỏ đều bị màn này chọc thủng, tuy da mặt dày như Kiều Mộc cũng phải đỏ mặt, ngượng ngùng gục đầu xuống, cô gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Hàn Thanh lại nói: "Lại đây một chút."
Kiều Mộc nghi hoặc "Hả?" một tiếng.
Cố Hàn Thanh vỗ vỗ mép giường trước mặt anh: "Lại đây."
Kiều Mộc khó hiểu nghiêng đầu, nhưng vẫn nghe lời bò qua, đôi tay ấn ở bên cạnh, cô đang muốn hỏi chuyện, bàn tay to lớn của người đàn ông bỗng dưng nâng lên đặt trên đầu cô, xoa xoa, lại xoa xoa.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Cố Hàn Thanh: "Kiều Mộc, em nhớ kỹ, tôi cho em tiền, không phải muốn mua em làm bảo mẫu nghe lời, mà bởi vì em là vợ của tôi, cho nên tôi nguyện ý cho em tiền.
Đã hiểu chưa?"
Kiều Mộc ngơ ngác nhìn anh.
-
Đảo mắt đã đến ngày mốt, lần này quay tại phim trường ở tỉnh ngoài, các khách mời sáng sớm phải ngồi máy bay, mỗi nhóm khách mời đều tách ra xuất phát, Kiều Mộc vốn dĩ muốn tới nhà Kỳ Anh để tránh lộ nơi ở của Cố Hàn Thanh, nhưng Cố Hàn Thanh bảo cô đừng có lăn, cho nên cuối cùng cô xuất phát từ nhà.
Tổ chương trình 6 giờ đã tới, ở phòng khách dưới lầu chờ cô, vì bảo vệ sự riêng tư, camera chỉ cố định hướng thang máy.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp dậy sớm vừa ngáp vừa bình luận: 【 Nhà Kiều tổng thật to! 】
【 Kiều tổng không hổ là bà chủ, nơi ở rất xa hoa nha, trong nhà còn có thang máy.
】
【 Không biết biệt thự lớn này ở đâu, quá giàu rồi, lão công lão công, em yêu chị! 】
Lúc quản gia ấn chuông cửa, Kiều Mộc đã rửa mặt xong, ở phòng để quần áo thay đồ.
Cố Hàn Thanh mở cửa cho quản gia.
Trần quản gia nói: "Cố tiên sinh, người của tổ chương trình ở dưới lầu."
Cố Hàn Thanh ừm một tiếng, "Kiều Mộc một lát sẽ ra."
Nói xong, Kiều Mộc kéo va li từ phòng để quần áo đi tới, lo lắng đã đánh thức Cố Hàn Thanh, cô xin lỗi: "Ông chủ, anh xem, tôi đã bảo sẽ quấy rầy anh ngủ mà, lần sau tôi vẫn nên đến phòng đối diện ngủ đi."
"Không cần, vợ chồng vốn dĩ phải ở cùng nhau." Cố Hàn Thanh không thèm để ý, thấy áo khoác Chanel của Kiều Mộc đang mở, anh duỗi ngón tay thon dài, giúp cô cài hai cúc áo: "Bên ngoài lạnh."
Kiều Mộc vội vàng kéo áo, tự mình cài cúc, "Cái kia, tôi biết rồi, ông chủ, anh ngủ tiếp đi, tôi đi trước, bye.
Ngày mai gặp."
Thời gian ghi hình mùa này là hai ngày, thứ bảy và chủ nhật, sáng sớm thứ bảy xuất phát, buổi tối chủ nhật về.
Cố Hàn Thanh thấy bộ dáng Kiều Mộc vẫn muốn giữ khoảng cách với anh, híp mắt, dựa vào vách tường, im miệng không nói nhìn theo cô cùng quản gia đi vào thang máy.
Khán giả nhìn thấy Kiều Mộc đi cùng với quản gia, lại lần nữa chảy xuống nước mắt hâm mộ: Có tiền thật tốt!
Kiều Mộc ở sân bay nhìn thấy Trình Tâm Nghiên, hai người tốt xấu cũng là khuê mật, hư tình giả ý* ôm nhau.
* Hư tình giả ý: chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật.
Trình Tâm Nghiên ra vẻ thân thiện quan tâm hỏi: "Mộc Mộc, dậy sớm như vậy có phải chưa thích ứng hay không?"
Kiều Mộc gật gật đầu, ngáp một cái, "Ừm, có chút, ngày thường tôi đều ngủ đến tự tỉnh."
Trình Tâm Nghiên che miệng cười to, "Vậy muốn tôi mát xa cho cô một chút không?"
"Thôi, ngày nào cô cũng bận rộn như vậy, tôi sao có thể lại sai bảo cô chứ." Kiều Mộc xua xua tay, không để cô ta mát xa cho mình.
Cô nhìn ra được Trình Tâm Nghiên muốn lợi dụng cô để tạo ra hình tượng ôn nhu chu đáo, nhưng cô ta đã không phải bạch nguyệt quang của nam chính, Kiều Mộc liền lười phối hợp với cô ta, tỷ muội plastic người ta quay xong chương trình, về sau có thể không qua lại vẫn nên không qua lại thì hơn.
So với nam chính Cố Hàn Thanh, cô càng thêm đề phòng nữ chính này.
Trình Tâm Nghiên mơ hồ cảm thấy Kiều Mộc có phần thờ ơ với cô ta một cách khó hiểu, nhất thời có chút không vui, mỗi ngày cô cầm biệt danh show ân ái với Thanh ca trên Weibo, cô ta còn chưa thờ ơ với cô đâu, người phụ nữ này cũng thật biết làm bộ làm tịch.
Lên máy bay, tất cả các thiết bị đều bị tắt, không có máy quay, Trình Tâm Nghiên nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Kiều Mộc.
Chương trình kỳ này, cô ta nhất định phải nỗ lực biểu hiện, lần trước đã may váy cưới* cho Kiều Mộc, lần này khẳng định không thể.
* May váy cưới: một thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ làm việc không công cho người khác mà chẳng thu được gì cho mình.
Cô ta và người đại diện Tôn Mẫn đã nghiên cứu Kiều Mộc trong kỳ trước, đưa ra kết luận là phải cố gắng bình dân một chút, đối với Trình Tâm Nghiên mà nói, có chút khó, cô ta chính là tiểu công chúa, sao bình dân được? Nhưng cô ta vẫn sẽ nỗ lực, chỉ cần có thể dẫm Kiều Mộc xuống, bảo cô ta làm gì cô ta cũng có thể.
Toàn bộ khách mời tới phim trường tập hợp khoảng 10 giờ sáng, bốn nhóm khách mời bắt tay nhau chào hỏi, lần đầu tiên gặp mặt, đối với nhau rất khách khí.
Kiều Mộc đã từng tra mấy người này trên Độ Nương*, biết đại khái thông tin về bọn họ.
* Độ Nương: thanh tìm kiếm Baidu.
Nhóm người mẫu một người tên Chu Lan, một người tên Văn Văn, đều là người mẫu hàng đầu trong nước, ở quốc tế cũng khá nổi tiếng, hai người là bạn từ khi mới vào nghê, đã quen nhau 10 năm.
Nhóm diễn viên một người tên Hạ Tình, một người tên Mục Đồng Đồng, mấy năm trước quen biết nhau qua một bộ phim, Hạ Tình diễn nữ chính, Mục Đồng Đồng diễn nữ ba, nhiều năm sau, Mục Đồng Đồng bây giờ đã bạo, có thể diễn nữ chính, hai người đều xem như là diễn viên hồng*, nhưng so ra Hạ Tình lưu lượng lớn hơn, thuộc loại tiểu hoa lưu lượng.
* Hồng: độ nổi tiếng.
Nhóm danh viện tên Hàn Duyệt và Trần Tư Vận, hai người là loại nổi tiếng trên mạng, thỉnh thoảng tham gia một số sự kiện thời thượng.
So ra, Kiều Mộc ở trước mặt bọn họ, xem như là người mới, nhưng cô có một cái công ty làm hậu thuẫn, cho nên không ai khinh thường cô.
Đạo diễn thấy bốn nhóm khách mời chào hỏi nhau xong, đúng giờ ra chỉ đạo chương trình, bảo mọi người chào khán giả trước, sau đó anh mới nói chuyện chính: "Mấy ngày trước chúng ta đã bình chọn mọi người còn nhớ chứ?"
"Đương nhiên nhớ, chỉ là không thấy số phiếu." Hàn Duyệt nhóm danh viện trả lời sôi nổi.
Bạn cô Trần Tư Vận nói theo: "Đạo diễn Vương, anh định