"Đàn ông không thể chọc"
Video phỏng vấn buổi trưa của Kiều Mộc lan rộng, hưởng ứng càng lúc càng lớn, dù sao đây cũng là cuộc phỏng vấn độc quyền đầu tiên sau khi cô và Cố Hàn Thanh bị lộ là vợ chồng, người yêu thích bát quái cùng với người qua đường đều chạy tới xem, này vừa thấy, không ít người tỏ vẻ KDL*.
* KDL: Nghĩa là CP mình đu real rồi.
Đương nhiên vẫn có người nói cô đang làm màu, chỉ là ý kiến này rất ít, có thể xem nhẹ.
Ngoài đấy ra, sau khi tiết lộ quan hệ, các nhà truyền thông sôi nổi xuất động, chắn
đường ra VIP ở sân bay Hải Thành, hy vọng có thể phỏng vấn Kiều Mộc càng sớm càng tốt.
Bảo vệ sân bay lập tức được điều động, chặn fans và truyền thông ở hai bên, Kiều Mộc từ cửa kính bên trong bước ra, bọn họ nháy mắt kích động, fans nhìn thấy thần tượng hét chói tai, truyền thông thì thi nhau đặt câu hỏi.
Cơ bản đều là những câu hỏi cô đã trả lời trong chương trình.
Ở giữa có mấy câu hỏi tương đối sắc bén độc đáo.
"Kiều lão sư, có thể trả lời một chút về quan hệ của cô và Trình Tâm Nghiên không?"
"Kiều lão sư, lúc trước cô đồng ý với Trình Tâm Nghiên tham gia chương trình này, cụ thể là vì nguyên nhân gì?"
"Kiều lão sư, có phải cô không hợp với Trình Tâm Nghiên hay không?"
"Kiều lão sư, việc Trình Tâm Nghiên nói dối sợ côn trùng kia cô thấy thế nào?"
"Kiều lão sư, hôm nay cô có hai hotsearch hắc, cô cảm thấy là có người đang chỉnh mình sao?"
Những chiếc microphone dài được vươn ra từ hai bên, Kiều Mộc đè mũ xuống, dẫn theo trợ lý nhanh chóng đi vào chiếc Rolls-Royce đỗ ven đường, Cố Hàn Thanh duỗi tay ra dắt cô lên.
Tiếng phóng viên chụp hình càng lúc càng gần, còn có fans ship CP đang hò hét, cửa đóng lại, tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi sân bay.
Kiều Mộc quay đầu nhìn đám người phía xa, đau đầu cởi mũ xuống, oán trách: "Hôm nay sao lại nhiều người như vậy, trước kia đều không có ai mà!"
"Chuyện hôm nay quá chấn động, kích thích tới bọn họ, không cần lo lắng." Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc cởi mũ xuống, tóc có chút rối, duỗi tay vuốt cho cô.
Kiều Mộc tựa lưng vào ghế ngồi, còn có chút bất đắc dĩ, chờ tóc được Cố Hàn Thanh sửa xong, cô mới phản ứng lại, ánh mắt ngẩn ra, sau đó có chút thẹn thùng hất tay anh, tự mình vuốt vài cái, "Để tự em làm."
Cố Hàn Thanh thấy chóp tai đỏ ửng của cô, mỉm cười: "Bây giờ biết thẹn thùng rồi? Khi thổ lộ với tôi thì sao?"
"Em thổ lộ với anh khi nào chứ!" Kiều Mộc cứng cổ không chịu thừa nhận.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, rất ấu trĩ lấy điện thoại ra, phát video lời nói đoạn cuối của Kiều Mộc trong phỏng vấn mà anh đã quay lại, cho to tiếng.
Xã tử* trong nháy mắt.
* Xã tử: viết tắt của "cái chết mang tính xã hội", đề cập đến việc tự lừa dối bản thân trước công chúng, và nó cũng thường đề cập đến việc làm điều gì đó đáng xấu hổ trong vòng xã hội, không thể ngẩng cao đầu và không thể thực hiện tương tác xã hội bình thường.
Kiều Mộc nhìn tài xế và trợ lý ngồi phía trước, thoáng chốc mặt đỏ bừng nhào về phía Cố Hàn Thanh cướp điện thoại, "Anh có ấu trĩ không hả, sao còn quay lại, mau đưa cho em."
Cố Hàn Thanh cười híp mắt dơ điện thoại lên, Kiều Mộc vồ hụt, lập tức ngã vào trong lòng anh, người đàn ông thấp giọng cười nói: "Muốn tôi như vậy?"
Kiều Mộc nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ rực ngẩng đầu lên mắng: "Cố tiên sinh, anh thay đổi rồi, anh nên để những phóng viên kia nhìn thấy đằng sau một chủ tịch lạnh lùng trong giới kinh doanh là bộ dạng gì!"
"Ở bên cạnh vợ, chẳng lẽ còn muốn tôi chưng khuôn mặt lạnh lùng? Tôi là người, không phải người máy." Cố Hàn Thanh buồn cười, đồng thời tắt đoạn video.
Kiều Mộc thấy anh tắt, đẩy ngực anh muốn tránh xa, Cố Hàn Thanh lại dùng một tay ôm eo nhỏ của cô, không cho cô đi.
Kiều Mộc thẹn thùng, sợ tài xế và trợ lý chê cười, "Có người đấy, anh chú ý một chút."
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía ghế trước, chỉ thấy trong xe vách ngăn đã hạ xuống từ khi nào, bây giờ phía trước không nhìn thấy phía sau.
Kiều Mộc: "......"
Tài xế đại ca, anh cũng thay đổi rồi! Anh đây là giúp những kẻ bất lương!
Cố Hàn Thanh lại cười, trấn an cô gái trong lòng, "Đừng xấu hổ, hiện tại toàn thế giới đã biết chúng ta là vợ chồng, ôm một cái cũng không sao."
Xoa mái tóc mềm mại của cô, Cố Hàn Thanh đưa điện thoại lên trước mặt, mở WeChat, lướt đến cuộc hội thoại mà Kiều Mộc gọi anh là chồng yêu, đưa qua cho cô xem: "Cố phu nhân, có thể cho tôi hỏi bà có ý gì không?"
Kiều Mộc chớp chớp mắt, làm bộ vô tội lắc đầu: "Không có ý gì, anh không biết chữ hả? Còn không hiểu ý sao? Không hiểu thì về tra từ điển."
"Hiểu thì hiểu, nhưng câu chữ tóm lại không có tình cảm như âm thanh, không bằng Cố phu nhân gọi lại một chút?" Đây mới là mục đích của Cố Hàn Thanh, anh dù bận vẫn ung dung rũ mắt nhìn cô gái, chờ chính miệng cô gọi hai chữ này.
Kiều Mộc máu chảy ngược, cả khuôn mặt phảng phất đắm chìm trong ánh hoàng hôn, ửng hồng mỹ lệ, đôi mắt còn vì xấu hổ mà ngập nước, cô túng quẫn sờ sờ mũi, nhỏ giọng làm nũng: "Trở về được không? Đang ở trên xe mà.
Rất xấu hổ đó."
"Em dám ở trong chương trình thổ lộ với tôi, đến đây thì xấu hổ?" Cố Hàn Thanh sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô, "Sao tôi không cảm thấy lá gan em nhỏ như vậy nhỉ? Lại nói, chúng ta đã là vợ chồng danh xứng với thực, sao càng ngày càng xấu hổ thế?"
"Rõ ràng là da mặt anh càng ngày càng dày, trước kia anh không như vậy!" Kiều Mộc phản bác.
Cố Hàn Thanh khẽ dương mày, "Vậy em nói xem trước kia tôi như thế nào?"
"Anh trước kia đẹp trai, lạnh lùng nói với em trừ tiền cái gì cũng không thể cho, sao anh không tiếp tục như vậy đi, em thích anh trước kia hơn!" Kiều Mộc đôi mắt sáng lấp lánh.
Cố Hàn Thanh híp mắt, giọng nói đột nhiên nguy hiểm vài phần: "Vậy là em thích tôi, hay là thích tiền của tôi?"
Kiều Mộc giảo hoạt trả lời: "Bắt đầu từ tiền, cuối cùng là nhan sắc?"
Cố Hàn Thanh trầm mặc nhìn chằm chằm Kiều Mộc, cũng không nói lời nào, Kiều Mộc từng chút một thu liễm nụ cười trên khuôn mặt nhỏ.
Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của người đàn ông, cô cào cào mặt, đột nhiên hôn lên gương mặt anh một cái, dưới vẻ mặt sững sờ của người đàn ông, cô cười tủm tỉm cong mi nói: "Hôm nay những lời trong chương trình đều là thật lòng, thích một người rất phức tạp, không phải chỉ có một nguyên nhân, anh không thể bảo em phủ nhận trái với lương tâm chứ, lúc anh chuyển tiền cho em, em không động tâm ư? Em tính nói như vậy, anh tin sao? Hay là anh muốn nghe câu trả lời giống phim thần tượng, em thích chính là con người anh, không để bụng đến tiền của anh?"
Tim Cố Hàn Thanh để tâm vào chuyện vụn vặt lập tức thông suốt, Kiều Mộc thích tiền, ngay từ đầu anh đã biết, cô cũng chưa bao giờ che giấu, cho tới bây giờ, cô cũng rất thẳng thắn thừa nhận thích tiền của anh cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến thích anh.
Có tiền là một phần mị lực, anh đích xác không cần quá mức so đo, anh cũng không thích cảm giác chuyển tiền cho cô sao? Mỗi lần nhìn thấy cô nhận được tiền cười đến hạnh phúc, chẳng lẽ anh cũng không vui? Nếu không đã sớm cho cô thẻ đen không giới hạn.
Cô thích tiền, anh biết, cũng thích chuyển tiền cho cô.
Nói như vậy, bọn họ thật đúng là xứng đôi.
Cố Hàn Thanh đã hiểu mấu chốt của vấn đề, mặt mày nhu hòa, chỉ chỉ mặt mình: "Lại hôn một chút."
Kiều Mộc nhìn thấy tâm trạng anh càng ngày càng vui, điểm này cũng không cãi lại anh, chồng mới cho cô 700 triệu, hôn một chút thì đã sao? Hôn cho miệng anh sưng cũng được!
Nghĩ như thế, Kiều Mộc hơi ngẩng mặt lên, sảng khoái hôn anh một chút, vừa muốn rời đi, người đàn ông đột nhiên quay mặt lại, ngậm lấy môi cô.
Kiều Mộc trừng lớn mắt, muốn mắng anh một câu lưu manh, kết quả vừa mở miệng, càng cho người đàn ông có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Cô liếc về phía vách ngăn, sợ phát ra âm thanh gì không phù hợp với trẻ em thì xã chết mất, hô hấp khẩn trương ngừng lại, hai tay nắm thành nắm đấm đấm bả vai Cố Hàn Thanh, lại chỉ vào vách ngăn, ý bảo anh kiềm chế chút.
Cố Hàn Thanh căn bản không nghe, càng dùng sức đè cô xuống ghế.
Kiều Mộc nức nở một tiếng, không thể phản kháng, hoàn toàn tùy anh.
Ông chủ không sợ xã chết, cô sợ cái beep!
Hừ!
Một đêm kiều diễm, ngày hôm sau Kiều Mộc eo đau chân đau, chỗ nào cũng đau, tối hôm qua Cố Hàn Thanh làm cô hiểu được đàn ông không thể chọc, đặc biệt không thể chọc qua màn hình, sớm hay muộn họ đều sẽ trả lại!
Khóc mất.
Trở tay che lại cái eo đau, Kiều Mộc muốn xoay người đổi tư thế ngủ, bỗng nhiên một bàn tay kéo cô vào trong lòng, bàn tay ấm áp dán lên eo cô, thay cô xoa.
Kiều Mộc "Hả?" Một tiếng, gian nan mở mắt, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết của Cố Hàn Thanh xuất hiện trước mắt, cô hơi kinh ngạc, dụi dụi mắt, giọng nói có chút khàn khàn, "Sao anh còn ở trên giường, anh không đi làm à? Mấy giờ rồi?"
Cô cho rằng thời gian còn sớm.
Cố Hàn Thanh ôm cô trả lời: "11 giờ."
"Cái gì?" Kiều Mộc mắt hoàn toàn mở ra, quay đầu nhìn rèm cửa, hôm nay hình như trời nhiều mây nên không nhìn ra đã giữa trưa, cô quay đầu lại, kỳ quái nói: "Hôm nay anh không cần đi làm sao?"
"Ừm, nghỉ một ngày, bồi em." Cố Hàn Thanh hôn xuống trán cô, giọng nói giống cô có chút khàn khàn, nhưng giọng đàn ông càng thấp thì càng có sức hút.
Kiều Mộc gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai muốn anh bồi, em một mình cũng khá tốt."
"Em hiện tại là người bận rộn, không có thời gian bồi tôi, đương nhiên phải trích thời gian của tôi ra rồi." Cố Hàn Thanh có chút ủy khuất, từ khi Kiều Mộc tham gia tống nghệ, cuối tuần căn bản không có thời gian, ngày thường phải đi làm, anh nhiều việc, thỉnh thoảng Kiều Mộc còn cùng Kỳ Anh đi chơi này kia, lại nói, thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự rất ít.
Giống như vấn đề Kiều Mộc được hỏi trong phỏng vấn, bọn họ không có hoạt động giải trí chung nào.
Kiều Mộc tự biết mình đuối lý, nịnh nọt cười: "Lúc trước có chút bận, nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không thế nữa, em nói anh biết, Trình Tâm Nghiên muốn rời khỏi tổ chương trình, mấy kỳ sau chắc em sẽ không đi ghi hình đâu."
"Hửm? Cô ấy muốn rời khỏi?" Cố Hàn Thanh híp híp mắt, "Vì sao?"
Kiều Mộc nhún vai: "Cô ta nói danh tiếng mình không tốt, nếu tiếp tục tham gia sợ là sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, anh biết mà."
Cố Hàn Thanh cụp mắt, rơi vào trầm tư.
Kiều Mộc ngáp một cái, còn muốn ngủ tiếp một lát, cô vòng tay qua eo người đàn ông, rất tự nhiên vùi vào lòng anh cọ cọ, tìm vị trí tính tiếp tục ngủ bù, lúc này điện thoại rung, cô không mở mắt, chỉ lắc lắc Cố Hàn Thanh: "Anh hay em?"
Cố Hàn Thanh quay đầu nhìn xuống tủ đầu giường, màn hình điện thoại của Kiều Mộc sáng lên, anh duỗi tay lấy lại, "Em, muốn xem không?"
"Ồ, ai vậy?" Kiều Mộc lười biếng hỏi.
Cố Hàn Thanh nhìn lời nhắc trên màn hình: "Là Anh Anh."
Kiều Mộc lúc này mới mở mắt ra, "Anh Anh chắc lại muốn bát quái cùng em."
Xem ra không thể ôm ấp được nữa, Kiều Mộc đẩy Cố Hàn Thanh ra, lấy điện thoại mở khóa, cô cũng không né Cố Hàn Thanh, tự mình xem.
【 Chị dâu, hotsearch hắc Trình Tâm Nghiên là chị mua ạ? Chị được đó! Em đã nói sao chị không ra tay, hôm qua tuyệt đối là chị ta động đến chị! Tức chết em! 】
"Hotsearch hắc, chị đâu mua đâu?" Kiều Mộc một bên trả lời Kỳ Anh, một bên trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Cố Hàn Thanh lấy điện thoại mình vào Weibo, hotsearch top 1 là # Trình Tâm Nghiên nói dối #, anh đưa cho Kiều Mộc xem, "Cái này."
Kiều Mộc nâng nâng cằm, bảo anh ấn vào.
Kỳ Anh bên kia trả lời: 【 A? Không phải chị mua sao? Vậy là ai mua? Em còn tưởng rằng là chị chứ, em ước gì là chị, dựa vào cái gì cô ta có thể kiếm chuyện với chị mà chị lại không thể, em nói với chị, chị không cần giữ mặt mũi cho chị ta, dù sao chị ta cũng không giữ thể diện cho chị, hôm qua hai cái hotsearch hắc kia khiến em ghê tởm quá sức.
】
【 Chị còn không có thời gian truy cập, em biết đấy, hôm qua quay xong chương trình chị liền về nhà, làm sao có thời gian, anh em gần đây rất dính người.
】
【 A a a a!!!!!!!! Chị dâu, em hiểu, em đã hiểu! Ai nha, vậy hai người từ từ dính nhé, đừng để cho Trình Tâm Nghiên ảnh hưởng đến tâm trạng anh chị! 】
Kỳ Anh ngừng gửi tin nhắn, Cố Hàn Thanh liếc tin nhắn trả lời của Kiều Mộc, khàn khàn "Hửm?" một tiếng: "Em nói tôi dính người?"
Kiều Mộc mắng anh: "Chẳng lẽ không phải sao? Hôm qua nếu không phải anh gấp như vậy, có lẽ em còn có thể đánh trả một chút, hay là nói, anh đau lòng cho em gái hả?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày: "Không có, nhưng hôm qua tôi đã cho người đi điều tra, nhất định sẽ trả lại công bằng cho em."
"Vậy nếu tra ra có quan hệ với Trình Tâm Nghiên, anh tính trả em công bằng như thế nào?" Kiều Mộc nhướng mày hỏi.
Vốn dĩ cô không nghĩ tới sẽ đối xử tàn nhẫn với Trình Tâm Nghiên, đêm hôm trước nhìn Trình Tâm Nghiên yếu thế trước cô, cô còn nghĩ về sau sẽ thành nửa thân thích xa lạ với cô ta, lại không ngờ cô ta đủ tàn nhẫn, ngày hôm sau trực tiếp tế cô.
Chỉ là người này chuyện sai làm đúng rồi, không cần cô ra tay, cũng có đối thủ khác mua hotsearch hắc cô ta.
Trình Tâm Nghiên hồng rất nhanh trong hai tháng qua, giới giải trí này mà nói, nếu động vào bánh kem của những người khác, người ta đương nhiên sẽ không để cô ta thuận lợi, đây là lý do vì sao đỏ thẫm sẽ đi đôi với đại hắc, ở trong vòng fans thì gọi là phòng bạo*.
* Phòng bạo: ngăn người khác bạo.
Nếu bạn thật sự có tai tiếng*, rất có thể từ đây không gượng dậy nổi, đương nhiên, nếu là người ngay thẳng, sẽ không thật sự bị dẫm, đôi mắt khán giả vẫn sáng như tuyết.
* Nguyên văn 黑料: một thuật ngữ được sử dụng trên Internet, thường đề cập đến tin tức tiêu cực hoặc hồ sơ tiêu cực lịch sử của các nhân vật hoặc tổ chức công cộng.
"Yên tâm, chuyện này nhất định làm em vừa lòng." Cố Hàn Thanh xoa xoa đầu cô gái, lại cúi đầu hôn xuống mắt cô: "Dậy đi, mau ăn cơm trưa, đừng ngủ nữa."
"Hừ, em buồn ngủ như vậy trách ai?" Kiều Mộc đổi đề tài theo, thở phì phò trừng anh.
Cố Hàn Thanh thoả mãn cười cười, ôm cô cùng nhau ngồi dậy, "Tôi ôm em đi rửa mặt?"
"Không cần, em không phải tàn phế." Kiều Mộc mặt đỏ hồng đẩy Cố Hàn Thanh ra, tối hôm qua xong việc Cố Hàn Thanh ôm cô tắm xong, sau đó......!A a a, không đề cập tới nữa, mắc cỡ chết mất.
Kiều Mộc xuống giường trước, tức giận đá chân người đàn ông, "Đàn ông các người đều miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo, hừ."
Cô đeo dép lê, căm giận bước vào phòng tắm, nhưng bởi vì bước quá mạnh nên kéo căng phần eo tối hôm qua mệt nhọc quá độ, hít vào một hơi.
Cố Hàn Thanh lo lắng đi qua, "Vẫn là để tôi bồi em đi."
"Đừng!" Kiều Mộc chạy vào phòng tắm, đóng cửa vang một tiếng.
Cố Hàn Thanh nhìn cửa trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, cười.
Bên kia, Tôn Mẫn mang theo cơm hộp vào chỗ ở của Trình Tâm Nghiên, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chị ta ai nha một tiếng, vội vàng lấy tay bịt mũi: "Tâm Nghiên, em rốt cuộc uống bao nhiêu rượu thế."
Chị ta giày cũng không kịp đổi, trực tiếp đi đến phòng khách, chỉ thấy Trình Tâm Nghiên uể oải ngồi trên thảm, xung quanh có chừng bảy tám chai rượu.
Cửa sổ bốn phía đóng chặt, không thông gió, khó trách mùi rượu nặng như vậy, chị ta nhanh chóng buông cơm hộp, đi đến mở cửa sổ, chuẩn bị xong quay lại, nhìn cô ta thở dài một hơi.
Ai có thể nghĩ người phụ nữ khi phách hăng hái trước khi về nước, bây giờ lại trở nên lôi thôi như vậy?
Tôn Mẫn rốt cuộc vẫn đau lòng cho Trình Tâm Nghiên, hai người hợp tác nhiều năm, quan hệ đã thành tri âm, huống hồ năm đó mẹ chị ta cần phải đại phẫu nhưng không có tiền, là Tâm Nghiên trả tiền thuốc men cho chị ta, sau đó cũng không cần báo đáp, phần ân tình này đủ để chị ta hiến dâng cả cuộc đời cho cô ta.
Lại than một tiếng, Tôn Mẫn đá văng bình rượu ra, ngồi bên cạnh Trình Tâm Nghiên, "Tâm Nghiên, chúng ta về Anh đi?"
"......!Cái gì?" Uống rượu xong, đầu óc Trình Tâm Nghiên hỗn loạn, ngẩng đầu chậm nửa nhịp.
Cô ta uống đều là bia, nồng độ không cao, cho nên chỉ say chuếnh choáng, còn có thể suy nghĩ bình thường.
Tôn Mẫn cầm một bình rượu lên nhìn, lắc qua lắc lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Danh tiếng của em hiện tại xuống dốc không phanh, nói xuống địa ngục cũng không quá, Kiều Mộc không ngừng muốn dẫm em, còn có đối thủ cạnh tranh khác, không có Cố gia ra tay hỗ trợ chúng ta, căn bản không ứng phó được, em xem hotsearch hắc hôm nay, chị đã bỏ tiền ra nhưng đều không áp được, mà mặt khác những tạp chí trước chúng ta đã kí hợp đồng cũng hủy bỏ, sân khấu cũng không có, tống nghệ càng không, em như vậy, ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì chứ?"
"Nhưng đây là nhà của em, tổ quốc của em, vốn dĩ em thuộc về nơi này, dựa vào cái gì phải đi?" Hốc mắt Trình Tâm Nghiên lập tức chứa đầy nước mắt, "Chị Tôn, dựa vào cái gì mà em phải đi, Kiều Mộc cướp đi của em hết thảy, cướp đi tình yêu của ông nội và Thanh ca dành cho em, dựa vào cái gì em phải đi! Em còn chưa đánh bại cô ta, vì sao em phải đi!"
Cô ta càng nói càng kích động.
Tôn Mẫn lập tức ôm lấy bả vai cô ta, dương cao giọng: "Tâm Nghiên, em bình tĩnh một chút! Em đấu không lại Kiều Mộc đâu, cô ta có một Cố Hàn Thanh ở phía sau, em vĩnh viễn đấu không thắng! Em từ bỏ đi, chúng ta về Anh, giống như trước đây vậy, em làm một ca sĩ nhỏ, thỉnh thoảng đàn dương cầm mà em thích, như vậy không tốt sao?"
"Không! Đây là nhà em, em sẽ không đi!" Trình Tâm Nghiên cố chấp, cô ta đẩy Tôn Mẫn ra, thất tha thất thểu đứng lên, hồng mắt quát: "Chị nghe hiểu không, em sẽ không đi! Sự nghiệp huỷ hoại thì hủy thôi, nhưng em không có được, Kiều Mộc cũng đừng mơ có được!"
"Tâm Nghiên, em điên rồi sao!" Tôn Mẫn không thể tin được nhìn Trình Tâm Nghiên, chị ta chống tay đứng lên, "Chẳng lẽ em còn muốn giết cô ta sao? Hiện tại là xã hội pháp trị, bất luận em có thể giết cô ta hay không, nếu giết, em cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, em cảm thấy đáng sao? Dùng tính mạng của bản thân đi trả thù một người khác, đáng sao? Chỉ cần hiện tại em hạ mình đi xin lỗi Cố gia, em tin không, Cố gia vẫn sẽ chiếu cố quãng đời còn lại của em? Bây giờ em cần phải buông hận ý với Kiều Mộc, coi như cô ta không tồn tại, chị biết điều này đối với em mà nói rất khó, cho nên chị mới bảo em về Anh, mắt không thấy tâm không phiền, chúng ta
không để ý cô ta nữa, em sẽ không bao giờ nhớ tới cô ta."
"Muộn rồi, hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi, chỉ cần nghĩ đến Kiều Mộc thì tim gan em liền cồn cào khó chịu! Nếu không có cô ta, em sẽ luôn là công chúa Cố gia, chị Tôn, chị