" Tu La Tràng của bốn người"
Hôm sau, Tần Minh Lị tự mình đưa Lâm Dữ An đến nhà trẻ, ngày trước đây là chuyện mà Lâm Dữ An chờ đợi nhất, nhưng hôm nay cậu một chút cũng không vui nổi.
Ngồi trong xe, đầu cậu vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xe, trên khuôn mặt nhỏ biểu tình rất lãnh đạm.
Tần Minh Lị nghe xong điện thoại, phát hiện con trai đang quay ót về phía mình, cô ta có chút không vui nói: "An An, sao mẹ cảm thấy con không vui chút nào khi hôm nay mẹ đưa con đi học vậy?"
Lâm Dữ An cuộn tay lại, lắc đầu, nhưng không có quay đầu lại.
Tần Minh Lị nhíu mày: "Vậy sao con vẫn luôn quay ót về phía mẹ, mau ngồi thẳng lại cho mẹ, thật không có quy củ.
Con như vậy, sao khiến Miểu Miểu thích con? Thiên kim tiểu thư nhà người ta đều thích kiểu ưu nhã lịch sự.
"
Lâm Dữ An lông mi dài buông xuống, tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm giấu bên đùi.
Ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nhìn về phía mẹ, "Mẹ, hiện tại được chưa?"
Thấy cậu nghe lời, Tần Minh Lị hơi vừa lòng: "Cũng không tệ lắm.
"
Nói xong câu này, cô ta bắt đầu vào vấn đề chính, "An An, sắp đến sinh nhật con, mẹ thấy quan hệ của con và Miểu Miểu khá tốt, nếu không con đi mời con bé tới tham gia sinh nhật đi? Còn có anh con bé, ba mẹ con bé nữa, năm nay nhà chúng ta tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi hoành tráng, thế nào?"
"Có thể không làm không ạ?" Lâm Dữ An nhẹ nhàng đưa ra ý kiến.
Tần Minh Lị trừng mắt: "Cái gì không làm? Tổ chức sinh nhật cho con còn không muốn? Trước kia không phải con hy vọng sinh nhật ba mẹ sẽ bồi con sao? Lúc này chúng ta có thể bồi con mà.
"
Lâm Dữ An nhìn mắt mẹ, trong lòng đau đớn, rất khó chịu, sinh nhật như vậy, cậu tình nguyện không cần.
Nhưng cậu biết mình không có năng lực từ chối mẹ, nghĩ nghĩ, cậu gật đầu, "Vâng, con biết rồi.
"
Thấy cậu đáp ứng, Tần Minh Lị lập tức vui vẻ, sờ đầu con trai: "An An của chúng ta thật ngoan, vậy buổi chiều tan học, mẹ tới đón con, chờ tin tốt của con nhé.
"
Lâm Dữ An nhàn nhạt "Vâng" một tiếng, lại quay đầu hướng ngoài cửa sổ xe.
Tần Minh Lị lúc này mặc kệ cậu, đạt được mục đích của mình, cô ta liền vội vàng sắp xếp công việc trên điện thoại.
Thời gian giữa trưa, Cố Miểu Miểu lại nắm tay anh trai đi tìm Lâm Dữ An, cậu đang chơi dương cầm ở phòng đàn, có một giáo viên đang ở bên cạnh kèm cậu.
Nhà trẻ này sẽ dạy tùy theo tài năng tới đâu, cũng sẽ để bọn nhỏ tự do phát huy ở mức tối đa, chẳng hạn như hiện tại Lâm Dữ An tạm thời không muốn ăn cơm, muốn đánh đàn, như vậy giáo viên sẽ kèm cặp cho cậu, để cậu tự do hoạt động.
Cố Miểu Miểu từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ đáng yêu vào, hai con mắt to đen như quả nho cong thành hình trăng lưỡi liềm: "An ca ca, tìm được anh rồi.
"
Lâm Dữ An tựa hồ không nghe thấy, không trả lời mà đắm chìm trong tiếng dương cầm.
Cố Miểu Miểu phồng má, cũng không cảm thấy mất mát, thừa dịp cậu không nghe thấy, cô bé nắm tay anh trai rón ra rón rén đi vào, không quấy rầy cậu.
Giáo viên chuyển đến cho hai đứa trẻ một băng ghế nhỏ, hai anh em liền an tĩnh ngồi ở một bên xem cậu.
Cố Miểu Miểu chọc cánh tay anh trai, dùng tay nhỏ che miệng nói: "Anh, An ca ca đàn thật hay, cảm giác còn hay hơn anh.
"
Cố Tư Ngôn không có hứng thú so sánh, tùy em gái nói như thế nào: "Ừm, cũng được.
"
"Còn có An ca ca đàn dương cầm thật đẹp trai.
" Cố Miểu Miểu mê muội nhìn Lâm Dữ An.
Cố Tư Ngôn "Ừm" một tiếng, vỗ đầu em gái: "Miểu Miểu, đừng nói chuyện, nghe anh ấy đàn xong đi.
"
"Vâng, đã biết.
" Cố Miểu Miểu lè lưỡi, hai chân khép lại, không nói nữa.
Lâm Dữ An biết Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn tới, cậu cố ý không để ý tới bọn họ, cậu không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, đây là bạn tốt của cậu, nhưng mẹ lại muốn mình lợi dụng bọn họ.
Trong lòng càng ngày càng bồn chồn, lúc sau tiếng đàn dồn dập hỗn loạn, giáo viên cũng kinh ngạc nhìn lại, chờ cậu đàn xong, giáo viên quan tâm hỏi: "An An, dường như tâm trạng con không tốt, làm sao vậy? Có chuyện gì khổ sở, hãy nói với cô nha.
"
Cố Miểu Miểu nắm tay anh trai đi qua, ôm một góc dương cầm, quan tâm nhìn Lâm Dữ An: "An ca ca, anh không vui sao?"
Cố Tư Ngôn coi Lâm Dữ An là bạn, cũng đi theo em gái.
Lúc sau quan tâm một câu, cậu nhớ từ hôm qua tâm trạng Lâm Dữ An đã không tốt.
Lâm Dữ An hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ kích động, cười xin lỗi: "Rất xin lỗi, có thể là đã đói bụng rồi nên muốn đàn xong sớm một chút, Miểu Miểu, Tư Ngôn, hai người đến đây lúc nào vậy?"
Cố Miểu Miểu lập tức bị dời lực chú ý, cô bé vui vẻ nói: "Chúng em tới đã lâu, em còn gọi An ca ca, nhưng anh không nghe thấy.
"
Lâm Dữ An trong lòng dâng lên áy náy, cậu kỳ thật nghe được.
Thật xin lỗi Miểu Miểu.
Ở trong lòng nói câu xin lỗi, cậu nói: "Xấu hổ quá, anh không nghe thấy.
"
"Không sao,