"Cô gái, tôi sẽ cho cô mỗi tháng 50 vạn, cô không cần lo tôi có về nhà hay không, không cần lo tôi ở bên ngoài làm chuyện gì."
"Ừm ừm ừm, tôi nguyện ý! Tôi vô cùng nguyện ý, hầu hạ tiểu tam ở cữ tôi cũng nguyện ý!"
Kiều Mộc hưng phấn gật đầu, nhìn ông chủ trước mặt đưa ra một tấm thẻ bạch kim, cô nuốt một ngụm nước miếng, đôi tay có chút run run nâng lên nhận lấy.
Lúc này, một tiếng gầm của con sư tử hà đông từ bầu trời truyền đến: "Kiều! Mộc! Sắp muộn giờ làm rồi, sao còn chưa dậy!"
Răng rắc ——
Bùm bùm ——
Khuôn mặt bá tổng trước mặt như tấm gương vỡ chia năm xẻ bảy, cảnh tượng trong mơ cũng lần lượt hóa thành bong bóng.
Kiều Mộc từ trong mơ tỉnh lại, thống khổ lấy hai chân đá văng chăn, ôm chăn, đầu như ổ gà ngồi dậy, oán giận nói: "Mẹ! Mẹ gọi con dậy có thể ôn nhu một chút không, mẹ biết vừa rồi con mơ cái gì không! Con mơ thấy có người lấy 50 vạn một tháng bao nuôi con! 50 vạn đó!"
"Bao nuôi, bao nuôi, con cả ngày chỉ biết bao nuôi." Mẹ Kiều thở phì phò đi đến bên cạnh con gái, tay chống nạnh dạy dỗ cô: "Con muốn nhanh giàu thì đi làm chăm chỉ cho mẹ, tiến bộ lên, mỗi ngày tan làm về, đừng ru rú ở trong nhà xem manga anime chơi game nữa, đọc nhiều sách vào, thi chứng chỉ kế toán, sớm ngày thăng chức đi!"
"Haiz, thăng chức cũng không nhanh giàu được, nhiều lắm thêm mấy ngàn tiền lương." Cá mặn Kiều Mộc từ nhỏ không có chí tiến thủ lắc đầu, ôm chăn, lại ảo tưởng nói: "So với dựa vào chính mình, còn không bằng đi mua một tấm vé số, đến lúc đó nếu con trúng 100 triệu, con sẽ mua một căn nhà lớn có phòng để quần áo cho mẹ, mua cho ba loại rượu trắng tốt nhất.
"Con đó, sớm hay muộn mẹ cũng bị con làm tức hoặc cười chết." Mẹ Kiều cạn lời lắc đầu.
Sao bà lại sinh ra một đứa con gái từ nhỏ không có lòng cầu tiến như vậy chứ, dù con bé mỗi ngày ảo tưởng đến tiền có chút hám lợi, nhưng kỳ thật không có, 2 ngàn tiền lương cũng có thể sống, ăn màn thầu ăn mì gói cũng có thể, không theo đuổi quần áo hàng hiệu, rất dễ nuôi.
Chính là không có lòng cầu tiến, nên chỉ thích nằm yên ở trong nhà.
Mẹ Kiều không còn gì để nói với con gái, bà hiện tại chỉ mong mỗi ngày con gái khỏe mạnh vui vẻ là được rồi, tiếp theo, mau chóng tìm bạn trai rồi kết hôn!
Nghĩ đến đây, mẹ Kiều nhìn con gái xuống giường mặc quần áo, thì thầm: "Mộc Mộc à, con đã làm ở công ty một năm, không phải nói công ty con rất lớn sao, nguyên một văn phòng đều là của công ty con, sao còn chưa tìm được bạn trai thế! Không thích hợp, hay là con không tìm hả?"
"Mẹ, mẹ cho rằng tìm bạn trai là ăn cơm sao? Nào có dễ dàng như vậy." Kiều Mộc vừa ngáp vừa mặc áo hoodie, đối với lời mẹ nói vào tai này ra tai kia, căn bản không quan tâm.
Cô là mẫu thai solo đến nay đã 23 năm, không phải không được ai theo đuổi, hoặc là nói, cô lớn lên thật đúng là rất xinh đẹp, thời điểm đi học rất nhiều người theo đuổi cô, hiện tại trong công ty cũng có vài người, chỉ là cô đều không có hứng thú.
Chắc đọc tiểu thuyết nhiều quá, luôn ảo tưởng bá tổng theo đuổi cô, tốt nhất là cái loại tính cách lạnh lùng, chỉ biết vung tiền ấy.
A! Ngẫm lại thật tuyệt.
Kiều Mộc lại bắt đầu ảo tưởng, khóe miệng cong lên cười ngây ngốc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, hôm nay có chút muộn, cô liền không ăn sáng ở nhà nữa, vội vội vàng vàng cầm lấy hai quả trứng gà luộc trên bàn đi đến huyền quan đổi giày.
Mẹ Kiều nhọc lòng dặn dò cô: "Thuốc ức chế pheromone* con đã cầm chưa? Gần đây con sắp tới kỳ sục sôi, con cần phải chú ý đấy."
* Pheromone: là mùi hương hấp dẫn bạn tình, Pheromone như một tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, nó được tiết ra từ cơ thể khi các con đực muốn tìm bạn tình trong mùa sinh sản, ngoài ra nó còn có thể ảnh hưởng đến của phụ nữ theo nhiều cách khác nhau.
"Yên tâm đi mẹ, con mang theo đây rồi." Kiều Mộc vỗ túi mình, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ: "Mẹ, con đi đây, bye bye."
Một đường từ thang máy xuống lầu một, vừa ăn trứng gà vừa ngồi tàu điện ngầm.
Tới công ty, cô nhanh chóng từ lối D chạy vội ra, thời gian không còn nhiều, cô giống cơn gió vọt vào toà nhà công ty, sau khi quẹt thẻ tiến vào, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, cô nhất thời tình thế cấp bách, không chú ý đó thang máy chuyên dụng của chủ tịch, hét lớn một tiếng: "Đợi đã! Cho tôi đi nhờ!"
Hét xong, cô vọt vào.
Bên trong đứng ở giữa là hai người đàn ông cao lớn đều bị cô làm cho giật mình, tránh sang một bên.
"Xin lỗi xin lỗi, dọa hai người rồi, xấu hổ quá." Cô còn chưa phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu hướng một trong hai người đàn ông cười ha hả nói.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cứng đờ, bắp chân bắt đầu run lên: "Vương......!trợ lý Vương?"
Chết moẹ! Trợ lý của chủ tịch sao lại ở thang máy này! Không phải anh ta có đặc quyền dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch sao!
Khoé mắt bỗng dưng liếc thấy một góc áo tây trang khác, trong lòng Kiều Mộc lạnh đi, phảng phất trực tiếp chìm xuống đáy biển.
Nếu cô đoán không sai......!khả năng ngày mai cô sẽ thất nghiệp......
Trợ lý Vương cũng không biết Kiều Mộc, nhưng anh ta không thấy kỳ lạ khi đối phương biết mình, làm tâm phúc của chủ tịch, người trong công ty đều biết anh ta là chuyện rất bình thường, anh ta gật đầu một cái, nhìn thẻ công tác trên cổ Kiều Mộc, mỉm cười nói: "Chào cô, cô Kiều Mộc phòng tài vụ."
Dứt lời, anh ta quay đầu trực tiếp nói với lãnh đạo: "Cố tổng, vị này ở phòng tài vụ."
Trợ lý Vương, anh đừng nói nữa! Tôi biết anh đang nhấn mạnh bộ phận của tôi, để giám đốc phòng tài vụ trực tiếp sa thải tôi.
Hu hu hu, hôm nay tôi đã tạo ra cái nghiệt gì thế này, không phải chỉ mơ được bá tổng bao nuôi thôi sao, chẳng lẽ cũng chọc đến ông trời rồi?
Kiều Mộc biết ngày chết đến gần, vì vậy cũng không sợ lãnh đạo nữa, cô ngẩng đầu, lớn mật nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai hào hoa nhất công ty bọn họ —— Cố Hàn Thanh, Cố tổng!
Người đàn ông trước mặt mày kiếm mắt sáng, dáng người siêu chuẩn, gần 1m9 thậm chí còn chuẩn hơn tỉ lệ tiêu chuẩn của người mẫu nam, tây trang màu đen được cắt may khéo léo mặc ở trên người anh, phảng phất như người mẫu áp trục của một nhãn hàng cao cấp nào đó.
Thật là một người đàn ông đẹp trai, cô cần trước khi bị sa thải nhìn thêm lần nữa!
Như vậy mới không lỗ!
"Cố tổng, thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý đây là thang máy chuyên dụng của anh!" Kiều Mộc chân chó xin lỗi, rất không có tiền đồ cúi đầu khom lưng.
Hu hu hu, kỳ thật cô vẫn ôm chút hy vọng ông chủ sẽ không so đo với cô, đây chính là công ty lớn cô vất vả phỏng vấn mới vào được, cô không muốn bị sa thải đâu.
Cố Hàn Thanh đảo mắt nhìn cô gái trước mặt bởi vì cúi đầu mà lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, bỗng dưng, pheromone từ nhỏ bị kìm hãm bắt đầu kích động.
Anh hung hăng nhíu mày, khàn khàn nói: "Cô không xịt thuốc ngăn pheromone sao?"
"A? Tôi xịt rồi mà." Kiều Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, không biết Cố tổng hỏi như vậy là có ý gì, cô tiết mùi pheromone ra ngoài sao?
Cô vội vàng nâng tay mình lên ngửi, không có mùi, mùi gì cũng không có.
"Cô xịt pheromone mùi gì?" Cố Hàn Thanh trầm giọng hỏi.
Nói thật, vấn đề này đối với Omega* nhiều hay ít cũng có chút không lễ phép và mạo phạm, nhưng đối phương là ông chủ, Kiều Mộc nhất thời không nghĩ nhiều, có chút chấn kinh trả lời: "Là......!mùi hương thảo."
* Omega: là những cá thể yếu ớt, tuy nhiên mang nhiệm vụ sinh sản duy trì nòi giống.
Omega dùng mùi để dẫn dụ Alpha.
Cái thuật ngữ này rất nhiều thứ liên quan, nếu mọi người muốn hiểu kỹ hơn thì tra google nhé.
"Cô lên lầu mấy." Cố Hàn Thanh lại hỏi.
Chuyển đề tài thật nhanh, Kiều Mộc khẩn trương nắm chặt túi trong tay: "Lầu 13."
Lúc này thang máy đã sớm qua lầu 13, đến lầu 15, Cố Hàn Thanh ấn nút lầu 16, thang máy đinh một tiếng, cửa từ từ mở ra, anh nói: "Đi ra ngoài đi."
Kiều Mộc liên tục gật đầu, không hiểu gì đi ra ngoài, đứng ngoài thang máy, lại khom lưng với ông chủ: "Cố tổng, thật xấu hổ, lần sau tôi sẽ chú ý."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô tựa hồ nghe thấy một tiếng "Ừm."
Rốt cuộc nghe thấy hay không nghe thấy? A a a, phiền chết mất, muốn khóc, muốn đâm đầu vào tường, cô có bị sa thải không đây?
"Mộc Mộc, cô đang làm gì thế? Lúc thì đâm đầu vào bàn làm việc, lúc thì ôm đầu đánh, cô nóng nảy như vậy không giống tính cách của cô?" Đồng nghiệp Trần Lị bên cạnh di chuyển ghế xoay đến bên cạnh cô, trêu ghẹo hỏi.
Kiều Mộc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc lắc đầu: "Lily, cô nhất định không biết sáng nay tôi đã làm chuyện xã chết gì đâu."
"Xã chết gì cơ? Cô ở trong thang máy đánh rắm?" Trần Lị suy đoán nói.
Kiều Mộc liếc cô ấy một cái: "Cô có thể đừng suy đoán như vậy không! Không chê thối sao!"
"Vậy là cái gì, tôi không thể tưởng được còn có cái gì xã chết hơn cái này." Trần Lị cười hắc hắc, huých một cái vào bả vai cô: "Ngoan, cô bé, mau đem thống khổ của cô mua vui cho tôi đi."
Kiều Mộc nhìn vẻ mặt xem kịch vui của cô ấy, rất không muốn nói, nhưng nội tâm cô thật sự thấp thỏm bất an quá mức, cô cần tìm người giúp cô chia sẻ một chút, nếu không trước khi bị sa thải, có lẽ sẽ khiến bản thân nghẹn chết.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, che miệng, thì thầm bên tai Trần Lị, Trần Lị lớn tiếng nói: "Cô vào tổng......!ưm ưm ưm."
Câu nói kế tiếp bị Kiều Mộc che lại, cô trừng mắt nói: "Cô nhỏ giọng một chút, muốn tôi chết toàn thây sao!"
Trần Lị ra dấu OK, tỏ vẻ mình sẽ bình tĩnh, Kiều Mộc lúc này mới buông ra, ủ rũ nói lí nhí: "Lily, cô nói có phải tôi sắp bị sa thải hay không? Có lẽ ngày mai cô sẽ không thấy đóa hoa kiều diễm mỹ lệ là tôi ở đây nữa đâu."
"Cô thôi đi, tôi còn tưởng chuyện gì, kết quả chỉ có vậy?" Trần Lị sau khi bình tĩnh, bộ dáng không thèm để ý.
Kiều Mộc khiển trách cô ấy: "Sao cô lại xem nhẹ chuyện sinh tử của tôi như vậy! Tôi đi rồi, ai mời cô ăn khoai tây chiên, ai bồi cô đi dạo phố xem phim hả!"
"Ai nha, cô nghĩ đi đâu vậy, tôi là nói cô sẽ không bị sa thải đâu!" Trần Lị liếc cô một cái.
Kiều Mộc sửng sốt: "A? Sẽ không, cô nói thật chứ? Sao cô biết?"
"Này có cái gì mà không biết, cuối tuần trước tiểu Khâu phòng nhân sự đi vào đó, cô xem cô ấy hiện tại bị sa thải rồi sao? Cô chỉ có lá gan lớn hơn chút thôi, cô tưởng làm ông chủ nhàn lắm sao, chỉ nhìn chằm chằm ai vào sai thang máy, vào sai liền sa thải, chỉ sợ là công ty này đã sớm đóng cửa rồi."
"Lily, cô nói thật chứ? Thật sự sẽ không bị sa thải?" Kiều Mộc kích động ôm lấy cánh tay Trần Lị, lại lần nữa xác định nói.
Trần Lị dựng thẳng ngón trỏ chọc vào cái trán của cô: "Còn thật hơn ngọc! Cô đấy, chả có tý tiền đồ gì, vào sai sợ cái gì? Được nhìn thấy soái ca, cô như vậy, còn cả ngày ảo tưởng bá tổng theo đuổi mình, nếu thật sự có bá tổng vung tiền cho cô, tôi thấy cô không dám nhận đâu!"
"Vậy sẽ không! Cho nhiều tôi liền dám!" Kiều Mộc trong lòng thả lỏng, dám cùng bạn nói giỡn.
Hai người lại bô bô cùng nhau ảo tưởng được bá tổng cho tiền.
Cùng lúc đó, phòng làm việc của chủ tịch trên tầng cao nhất, Cố Hàn Thanh nhanh chóng lấy ra thuốc ức chế pheromone trong ngăn kéo uống, cảm nhận pheromone chậm rãi khôi phục, anh mới có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Thật là kỳ quái, nhân viên tên Kiều Mộc kia rõ ràng đã xịt ngăn pheromone, vì sao anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thảo nhàn nhạt?
Thậm chí ngửi thấy sẽ làm pheromone trong cơ thể anh hưng phấn kích động.
Đây là có ý gì?
Bác sĩ gia đình từng nói một người trời sinh pheromone Alpha* như anh, chỉ khi tìm được Omega xứng đôi 100%, mới có thể trấn an.
* Alpha: là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí thông minh, giới tính, siêu trí tuệ và sức mạnh thể chất.
Alpha bị ảnh hưởng bởi Omega và rất phấn khích.
Nó được chia thành hai giới tính, alpha nam và alpha nữ.
Trong số đó, nam alpha rất mạnh mẽ trong việc duy trì