Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ăn tối ở bên ngoài.
Tìm được nhà hàng đạt ba sao Michelin, ăn xong cũng đã gần 9 giờ, hai người đều có chút no, bảo tài xế lái xe chạy đến ven đường, bọn họ đi bộ một đoạn cho tiêu cơm.
Hai người trạc tuổi nhau, tay khoác tay, nói chuyện không dứt.
Bỗng nhiên, có chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh bọn họ, trong xe người đàn ông mặc áo sơ mi hồng nhạt nhìn qua, "Này, Anh muội, không phải em bảo với anh trai em còn lâu mới về nước sao?"
Kỳ Anh kéo Kiều Mộc, rõ ràng cảm giác được cô em họ này toàn thân cứng đờ, cô bé còn lừa mình dối người nâng tay lên che mặt mặt.
Người đàn ông quyến rũ trong xe huýt sáo: "Không để ý tới ca ca đúng không? Hầy, anh gọi điện cho anh trai em."
Kỳ Anh rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với đối phương, lập tức nhào qua, bắt lấy tay anh ta đang gọi điện thoại: "Không được gọi!"
Thẩm Ngọc cười khúc khích, "Hiện tại chịu nói chuyện với anh rồi."
Kỳ Anh trừng anh ta, cảnh cáo nói: "Anh không được nói cho anh em là em đã về, bằng không......"
Cô bé hung ác làm cái động tác cắt cổ.
Thẩm Ngọc không thèm để ý cười cười, cưng chiều sờ sờ đầu cô bé, sau đó giương mắt nhìn Kiều Mộc, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cà lơ phất phơ cười nói: "Anh muội, không giới thiệu bạn của em sao? Sao trước đó chưa gặp qua? Bạn mới? Rất xinh đẹp nha."
"Thu lại suy nghĩ của anh, cẩn thận đấy!" Kỳ Anh lại làm động tác cắt cổ, căn bản không muốn giới thiệu.
Cô bé lui ra phía sau hai bước, nắm lấy tay Kiều Mộc: "Nói cho anh biết, không được nói cho anh em việc anh đã gặp em, bọn em đi đây, bye bye."
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc chạy như bay về phía trước, giống như Thẩm Ngọc là ác quỷ.
Thẩm Ngọc cười cười, dẫm lên chân ga lao đến trước mặt bọn họ, sau đó dùng di động chụp một tấm khuôn mặt Kiều Mộc.
Nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Kiều Mộc trong tấm ảnh, trong mắt anh ta hiện lên một tia hứng thú, nhiệt tình gửi cho Cố Hàn Thanh, chia sẻ với người anh em tốt của mình: "Thế nào người anh em, cô gái bên cạnh em gái của chúng ta rất đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi Anh Anh phương thức liên lạc của cô ấy nhé."
Cố Hàn Thanh đang tập thể dục ở nhà, di động đặt ở ghế nghỉ, màn hình sáng một chút lại tắt, anh không để ý tới, tiếp tục tập thể dục.
Luyện cơ lưng xong, anh mồ hôi đầy đầu đứng lên, cơ ngực săn chắc dưới lớp áo đen phập phồng dữ dội, uể oải ngả người ra sau, dựa vào thiết bị tập, lấy chiếc khăn trắng bên cạnh lau mồ hôi.
Hơi thở đều hơn một chút, anh đi đến ghế nghỉ uống nước, cầm lấy di động xem tin nhắn.
Thẩm Ngọc gửi một tin, anh mở khóa click xem.
Nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh thu nhỏ trông quen quen, anh lập tức click vào hình ảnh, phóng to lên.
Chỉ thấy cô gái trong một thân váy dài màu be, nắm tay em họ anh chạy trên đường phố nhộn nhịp, chụp em họ anh có chút mờ, nhưng cô gái ấy rất rõ mặt, thậm chí bố cục bức ảnh cũng rất tốt, ngoại trừ cô ấy, xung quanh đều mờ ảo, càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của cô.
Lúc chụp tấm ảnh này, cô hẳn là cảm nhận được có người đang chụp mình, mắt nhìn thẳng camera.
Một màn này, rất sống động, trong lòng Cố Hàn Thanh không khỏi gợn sóng.
Hầu kết lăn lộn một chút, anh khắc chế cảm xúc, click mở tin nhắn âm thanh của ông bạn: "Thế nào người anh em, cô gái bên cạnh em gái của chúng ta rất đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi Anh Anh phương thức liên lạc của cô ấy nhé."
Cố Hàn Thanh: "......"
Trầm mặc mười giây, anh gõ từng chữ gửi qua: 【Đó là vợ của tôi.
】
-
Kiều Mộc đưa Kỳ Anh về nhà cũ trước, trên đường, Kỳ Anh nói cho cô biết người đàn ông vừa mới gặp là ai, cũng nói vì sao cô bé sợ đối phương liên lạc với anh cô bé.
"Chị dâu, nếu anh em biết em đã trở về, hỏi chị, chị nhất định phải nói giúp em nha, hôm trước em không cẩn thận...."
Kiều Mộc thấy tấm ảnh Thẩm Ngọc làm bộ muốn hôn Cố Hàn Thanh trong máy cô bé, nhịn không được buồn cười.
Cô lại nhớ tới một số tình tiết trong cốt truyện, ông nội Cố sở dĩ có thể nhanh như vậy tiếp nhận nguyên chủ gả vào nhà bọn họ, một nguyên nhân rất quan trọng là trong giới thượng lưu rất nhiều người đều đồn Cố Hàn Thanh cùng với người bạn từ thời thơ ấu Thẩm Ngọc là một đôi.
Cố lão gia tư tưởng cổ hủ, tuyệt đối không tiếp nhận được cháu trai của mình là người đồng tính, cho nên gặp được nguyên chủ vốn có đính ước với cháu trai, lập tức tìm cớ bức cháu mình kết hôn.
Chỉ là ông không biết, Cố Hàn Thanh thích chính là cô gái mười sáu tuổi sống trong nhà bọn họ kia.
Ngay từ đầu, Cố Hàn Thanh đối xử với nữ chính như em gái, chờ đến khi nữ chính trưởng thành, tình cảm mới chậm rãi thay đổi.
Nhưng vì nữ chính đã nhận cha mẹ anh là cha nuôi mẹ nuôi, nên tình yêu của hai người tự nhiên bị bao phủ bởi cảm giác cấm kỵ, cả hai đều kìm nén, không dám nói ra ngoài miệng.
Sau đó, phát sinh chuyện của cha mẹ Cố Hàn Thanh, nữ chính ra nước ngoài, rốt cuộc không trở về.
Chặc chặc, vừa nghe liền có chút cảm giác ngược luyến.
Kiều Mộc thích thú nhớ lại, đồng thời rốt cuộc cũng biết vì sao đêm lãnh chứng Cố Hàn Thanh về nhà, nửa ngày là Kỳ Anh trợ công.
Nàng cười nói: "Đã biết, em yên tâm đi, chị khẳng định giúp em nói chuyện."
"Chị dâu, chị thật tốt." Kỳ Anh vui vẻ ôm lấy tay cô.
-
Cùng lúc đó, Lâm Vũ Mông đang nói chuyện phiếm với cô bạn Trình Tâm Nghiên ở Anh.
【 Tâm Nghiên, cậu không biết con bé hôm nay kiêu ngạo như thế nào đâu! Không phải chỉ có tý tiền sao! Kiêu cái gì mà kiêu! Nếu cậu còn ở Cố gia, so với cô ta còn giàu hơn! Cậu mới là công chúa chúng tinh phủng nguyệt*! 】
* Chúng tinh phủng nguyệt: là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người xung quanh làm tôn lên một người.
Trình Tâm Nghiên dựa trên sô pha, ánh mắt có chút ảm đạm: 【 Tớ hiện tại đã không phải, tớ đã không còn mặt mũi nào trở về gặp bọn họ nữa.
】
【 Như thế nào là không còn mặt mũi, chuyện kia không liên quan đến cậu, cậu đừng luôn đem trách nhiệm ôm hết lên người mình, tớ nói cho cậu biết, ngần ấy năm cậu một mình ở bên ngoài đã đủ rồi, mau trở về đi.
】 Lâm Vũ Mông hằng ngày khuyên cô bạn về nước, chỉ khi Tâm Nghiên trở về, trở lại là tiểu công chúa của Cố gia, bọn họ mới có thể leo lên Cố gia.
Trình Tâm Nghiên tự giễu cười: 【 Bọn họ còn chưa gọi tớ về, tớ lấy lý do gì để về? Thôi, không nói chuyện này nữa, Thanh ca ca gần đây thế nào? Anh ấy có khỏe không? 】
【 Tớ nào biết hành tung của anh ta, tớ cũng không cùng vòng với anh ta, hơn nữa anh ta lạnh lùng như vậy, bạn bè cũng chỉ có mình Thẩm Ngọc, mỗi ngày không phải làm việc thì chính là làm việc.
】
【 Anh ấy vẫn thích làm việc như vậy, cũng không biết anh ấy có mệt không, nếu mệt mỏi ai có thể quan tâm, chăm sóc anh ấy đây.
】
【 Vậy cậu mau trở về chăm sóc anh ta đi! Cậu đi mấy năm nay, một người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng không có, khẳng định là đang đợi cậu! Tâm Nghiên, cậu mau trở về đi, cậu chẳng lẽ không sợ anh ta bị người phụ nữ khác cướp đi sao? 】
Trình Tâm Nghiên dao động cắn môi dưới, đôi tay gắt gao nắm chặt di động, trầm mặc hồi lâu, đôi mắt bị tóc dài che khuất, biểu tình không rõ.
-
Kiều Mộc về đến nhà đã gần 10 giờ, đèn trước sân toàn bộ sáng lên, Kiều Mộc mở cửa xuống xe, xách túi đi vào.
Trần quản gia đi ra đón: "Phu