Sinh con trai?
Tôi cười khẩy, tôi muốn sống tử tế với anh ta cho qua ngày, không muốn lật mặt với anh ta, anh ta còn làm mìnhi!
“Hạng Chương, tốt xấu gì thì anh cũng tốt nghiệp đại học, là người có kiến thức có văn hóa, có đẻ được con trai hay không phải phụ thuộc vào đàn ông, tự anh không biết sao?” Tôi không chút kiêng nể Hạ Khải Quyền, lạnh lùng nói.
“Muốn tôi đẻ con trai, cô cũng phải xem lại xem bản thân mình có cái năng lực ấy không! Giữa chúng ta người khác không biết, cô không rõ tình trạng sức khỏe của mình sao?”
Đây có lẽ là lời nghiêm trọng nhất, chối tai nhất mà anh ta nói với tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau.
Hạng Chương bị tôi chọc tức rồi, nhảy mạnh từ ghế sofa xuống, lao đến trước mặt tôi, giơ tay lên đòi đánh tôi.
“Hạng Chương!” Hạ Khải Quyền hét lên.
Hạng Chương ngẩn ra một lúc, tôi nhận cơ hội đó trốn ra, chạy một mạch ra cửa nhà.
“Hạng Chương, anh lại định đánh tôi? Anh từng nói anh sẽ không đánh người nữa, rốt cuộc anh nói lời có giữ lấy lời? Rốt cuộc anh có còn là con người không?”
Tôi đang căm uất kích động hét vào mặt anh ta, Hạng Chương mặt lạnh tanh lườm tôi một cái, ngồi mạnh xuống ghế sofa, không cò quay lại nhìn tôi thêm lần nào nữa, ý kiểu lười đến nỗi không thèm cãi nhau với tôi.
Ngược lại Hạ Khải Quyền lại nhìn tôi một cái, nhưng cũng chẳng nói gì, ánh mắt thờ ơ, lại mang theo chút thương hại và khinh thường.
Tôi không biết tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy, nhưng ánh mắt ấy của anh ta khiến tôi hận không thể tìm cái hố nào mà chui vào.
Trong sự tức giận, đầu óc tôi trống rỗng, đợi đến khi tôi lấy lại Tình thần thì người đã đứng trước cổng của khu nhà ở rồi.
Theo tiềm thức tôi định chạy về, về nom Nám Nám của tôi, nhưng nghĩ đến Hạng Chương, tôi lại đứng nguyên vị trí ấy, không xê dịch dù chỉ một bước.
Hạng Chương…
Không muốn quay về đối diện với sự lạnh nhạt của anh ta, không muốn một chút nào!
Nhưng Nám Nám tỉnh dậy thì phải làm sao? Con bé sẽ khóc mất?
Bên tai phảng phất tiếng khóc của Nám Nám, tôi vội vã chạy về phía trong nhà hai bước, rồi lại lưỡng lự đứng lại.
Có lẽ lúc tôi không ở nhà, Hạng Chương sẽ vì tiếng khóc của Nám Nám mà đến chăm sóc nó, dỗ dành nó?
Nếu như vậy, anh ta sẽ sản sinh một chút tình cha con với Nám nám chăng?
Suy nghĩ đó vừa nảy mầm liền lập tức chiếm hết toàn bộ tâm tư của tôi.
Tôi đã mong mỏi Hạng Chương chung sống với Nám Nám đến nhường nào, mong mỏi anh ta có thể nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Nám Nám đến nhường nào, mong mỏi anh ta có thể yêu thương đứa con gái Nám Nám đến nhường nào…
Nghĩ vậy, tôi quay người bước ra ngoài, hoặc là anh ta không chăm nổi con bé, sẽ ra ngoài tìm tôi thì sao? Tôi nghĩ.
Trong đầu hỗn loạn hết cả lên, quên rằng mình đang đứng trước cổng khu, một chiếc xe dừng cách tôi không xa, ấn bao nhiêu lần còi, tôi vội vã tránh sang một bên, bước nhanh ra ngoài.
Đi bộ men theo đường lớn một đoạn, tôi bước đi một cách do dự, chậm như vậy, cũng chẳng ai đến tìm tôi, chính vào lúc tôi do dự không biết có nên về nom Nám Nám không thì một nhiên một chiếc xe dừng trước mặt tôi.
Tôi chẳng có người quen nào ở Bắc Thành, vì vậy chắc có lẽ không phải đến tìm tôi, tôi bước lên trước vài bước để tránh đường.
Ai ngờ chiếc xe đó như cắn lấy tôi vậy, tiếp tục đi, chặn trước mặt tôi.
Tôi nhíu mày, đang định cúi người xuống xem xem ai mà lại vô duyên vậy, cửa sau xe đột nhiên mở ra, suýt chút nữa thì đập vào mặt tôi.
“Đồng Kha Kha!”
Giọng nói quen thuộc, giọng nói như kẻ xấu vậy, tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thanh Thiên.
Phản ứng đầu tiên của tôi là quay người rời đi.
Nhưng Cố Thanh Thiên lại nắm lấy cánh tay tôi, nhét tôi vào trong xe.
“Anh làm gì vậy?” Tôi sợ hãi kêu lên, “Anh mà còn như vậy, tôi hét lên đấy!”
“Cô hét đi, tiếc là ở đây trừ tôi với cô ra, chẳng còn ai khác nữa.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói, dùng lực đẩy tôi vào trong xe.
Tôi vùng vẫy cũng vô ích, chỉ đành co vào trong góc hết mức có thể, cảnh giác nhìn anh ta: “Cố tổng, giờ anh đang làm gì vậy?”
“Đồng Kha Kha, đây là lần thứ mấy tôi lượm được cô rồi hả?” anh ta trả lời kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, căn bản không nhìn tôi, cứ như đang lẩm bẩm một mình vậy.
Nói xong, anh ta trực tiếp ra lệnh cho tài xế: “Về khách sạn.”
Tôi cực kì sợ hãi: “Tôi muốn xuống xe!”
“Lái xe!” Cố Thanh Thiên ra lệnh.
Chiếc xe lập tức chuyển lăn bánh, tài xế là người của anh ta, căn bản không để ý đến việc tôi phản kháng.
Trơ mắt nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa chỗ tôi sống, tôi nắm chặt chiếc ghế da, tự nói với bản thân hết lần này đến lần khác: Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Tôi tự mình dụi mắt rất lâu, hít thở sâu, bình tĩnh nhìn Cố Thanh Thiên, nói: “Cố tổng, mong anh bảo tài xế dừng xe lại, tôi muốn về nhà, con gái tôi còn đang ở nhà đợi tôi về chăm sóc.”
“Cô đẻ con gái hả?” Cố Thanh Thiên gật gật đầu, “Không tồi.”
Anh ta chỉ nói không tồi chứ không hề bảo tài xế dừng xe, tôi chau mày: “Cố tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đưa tôi đi như vầy là phạm pháp đấy, tôi có thể gọi điện báo cảnh sát!”
“Oh? Cô gọi đi.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng đáp.
Đúng là chưa bao giờ gặp người nào hung hăng như vậy! Lập tức định cầm điện thoại lên, vừa cúi đầu liền phát hiện bản thân mình đang mặc quần áo ở nhà, quần áo còn chưa cả thay chứ đừng nói đến điện thoại.
Mặt hơi phỏng lên, vì lí do sữa của trẻ con, cho dù là quần áo giặt rồi cũng vẫn có mùi sữa, ăn mặc như thế này ra ngoài đúng là hơi mất mặt.
Tôi theo phản xạ xiết chặt bộ quần áo rộng thênh thang trên người lại, lập tức nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Cố Thanh Thiên đang nhìn vào ngực mình.
Tôi lập tức cúi đầu, nhìn thấy tại vì mình xiết áo vào chặt quá mà lộ rõ đường nét đẫy đà…
Đồ mặt dày! Tôi thầm rủa trong lòng, nhanh chóng thả áo ra.
Không khí trên xe đột nhiên trở nên vô cùng gượng gạo, cho đến khi tài xế dừng xe.
“Cố tổng, đến nơi rồi.”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, lập tức định mở cửa xuống xe.
Cố Thanh Thiên phản ứng còn nhanh hơn, một tay nắm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi xe, kéo tôi vào khách sạn.
“Cố tổng!” tôi giãy dụa kêu anh ta, “Anh đừng như vậy, chẳng phải giữa chúng ta đã chẳng còn