Lúc này Toàn Hà Đăng tìm tôi, chắc chắn là có tin tức của Nám Nám, sao tôi có thể không kích động?
Ngay lúc tôi vô cùng vội vàng này thì chuông điện thoại bỗng reo lên, tôi sợ là Toàn Hà Đăng gọi nên vôi lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại hiển thị là Cố Thanh Thiên gọi đến.
Trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng, tim vừa rồi còn đập vô cùng nhanh, đột nhiên như muốn ngừng hẳn lại.
Cố Thanh Thiên…Hạng Chương…
Bọn họ rốt cuộc đã nói gì với nhau?
Tôi do dự nghe điện thoại, không đợi tôi nói gì, Cố Thanh Thiên liền nói: “Tôi ở Bắc Thành, cô sang đây!”
“Hả!” Tôi giả ngơ bảo: “Tôi… Cố tổng tôi còn chút việc bận…”
“Cô thì bận cái gì?” Cố Thanh Thiên cười nhạo, “Tôi ở khách sạn đợi cô.”
Anh ta không để tôi cự tuyệt mà cúp điện thoại, là chắc chắn tôi sẽ qua, nhưng tôi…
Cắn răng, tôi tắt máy rồi cất điện thoại vào trong túi, nghĩ một lúc lại thấy không đúng, lỡ Toàn Hải Đông gọi tìm tôi thì làm sao?
Đột nhiên tôi lại muốn mua điện thoại, ít nhất tạm cho Cố Thanh Thiên vào sổ đen, nhưng mà tiền đâu ra?
Dùng tiền của Cố Thanh Thiên mua điện thoại sau đó lại cho anh ta vào sổ đen?
Cảm giác bản thân hơi quá thể thì phải.
Thở dài, tôi lại mở máy di động, tôi hỏi thăm tài xế: “Bác tài, còn xa nữa không?”
“Tầm 10 phút.” Bác tài nói.
Tôi im lặng đếm thời gian, dù mấy giây cũng như thể mấy năm vậy, thế mà 10 phút này kéo dài tận 20 phút mới đến được khu nhà Mỹ Nhĩ nơi Toàn Hải Đông ở.
Một khu chung cư có cái tên rất hay, nhưng vừa nhìn là biết ngay là một khu chung cư cũ xây đã mấy chục năm, bên trong chung cư không cao quá 6 tầng, tường nhà loang lổ, cửa sổ ở các thang lầu đều trống rỗng, có khi đều bị trộm đi.
Tôi hít thật sâu, bắt đầu tìm tầng 9 mà Toàn Hải Đông nói.
Vừa bước được vài bước thì điện thoại lại vang lên, tôi nhìn qua, thấy là Cố Thanh Thiên gọi đến liền bấm tắt tiếng nhét lại vào túi.
Đợi khi tôi tìm được tâng 9 thì điện thoại cũng đã reo ba, bốn lần.
Tôi mặc kệ cứ thế đi lên tầng 6, thở hổn hển gõ cửa.
Toàn Hải Đông mở cửa: “Cô đến nhanh thật, chỗ này chắc khó tìm lắm phải không?”
“Toàn, Toàn tiên sinh….ha…cũng bình thường…”Tôi thở dốc nói, theo anh ta vào trong.
“Điện thoại của cô kêu kìa.” Toàn Hải Đông quay đầu nhắc tôi.
Tôi cầm điện thoại tắt đi, tắt máy, cười với anh ta một cách ngây ngô: “Không có gì, kệ nó đi.”
“À…” Toàn Hải Đông gật đầu, chỉ cái điện thoại trong phòng khách, “Camera giám sát hôm đó tôi tìm được giúp cô rồi, cô xem thử đi.”
“Tìm được thật rồi sao?!” Tôi không kìm được mà kêu lên, không thể kìm nỗi nỗi lòng mừng như điên, hai ba bước chạy đến trước máy tính.
Trình phát video vẫn đang mở, tôi bấm play, nhìn thấy con đường tối om, cẩn thận nhìn một hồi, liền nhận ra đúng là chỗ cửa khu chung cư tôi sống.
Không hề có âm thanh, chỉ là một con đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có người xe qua lại…
Cho đến khi nhìn thấy chính mình đi ra từ chung cư, đứng ở cửa đi qua đi lại, tôi liền vô cùng kích động, ngón tay không kìm được mà run run.
Vốn tưởng lập tức sẽ nhìn thấy hung thủ lộ diện, không ngờ mìnhi tận lúc kết thúc, ngoại trừ thấy mấy cái xe ra vào thì có mình tôi như điên dại mà chạy qua chạy lại, hoàn toàn không có bóng dáng của Nám Nám.
“Đây là…” Tôi mờ mịt mà quay vòng nhìn về phía Tpàn Hải Đông.
Anh ta đi qua chỉ vào màn hình lúc tôi lần đầu tiên ra ngoài, mà giải thích.
“Lúc cô ra ngoài, thì con cô vẫn còn trong nhà đúng không? Sau đó thì đây… lúc cô quay lại, thì con cô đã mất tích.”
“Khoảng cách thời gian trong này dù khá là dài nhưng chỗ chung cư của cô là khu mới, nên người ở cũng không nhiều, thế nên người xe ra vào cũng không nhiều…”
“Đây, chính là mấy chiếc xe này.”
“Tôi giúp cô điều tra rồi, mấy cái xe này đều sống cùng khu chung cư với cô, chỉ có chiếc này…”
Toàn Hải Đông chỉ vào chiếc xe đứng đối diện tôi ở cửa chung cư nói: “Cô xem cái xe này, lúc cô đi, thì nó cũng đi vào khu chung cư, tầm 20 phút sau mới rời đi, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa.”
“Camera giám sát của hai ngày sau đó tôi cũng xem rồi, các xe khác đều ra vào bình thường, chỉ có chiếc xe này là không thấy xuất hiện. Cô có ấn tượng gì với chiếc xe này không?”
Toàn Hải Đông chỉ vào chiếc xe ô tô màu đen hỏi tôi.
Tôi nhìn kĩ một lúc, sau đó liền lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ dường như tôi đã chắn đầu xe của người ta, còn lại thì không có ấn tượng gì.”
“Thế thì hơi khó rồi.” Toàn Hải Đông nhíu mày nói.
“Theo suy đoán của tôi thì con của cô chắc là bị chiếc xe này bắt đi. Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, “Anh tra được rồi sao? Anh có thể tra được đúng không?”
Toàn Hải Đông lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không tra được thông tin của chiêca xe này.”
“Không tra được?” Tôi ngẩn người ra, một lúc sau mới phản ứng được, nắm chặt anh ta hỏi, “Sao lại thế được? Mấy xe khác anh đều tra được, tại sao chiếc này lại không được?”
“Anh…anh muốn tiền phải không? Anh muốn bao nhiêu anh nói, tôi sẽ cho anh mà!” Tôi vội vã nói với anh ta.
Toàn Hải Đông nhíu mày: “Cô Đồng, xin cô bình tĩnh chút, tiền kiếm được thì phải kiếm, nhưng không kiếm được thì cô có cho tôi cũng không dám nhận.”
“Tôi thật sự đã điều tra về chiếc xe đó rồi, hoàn toàn không có thông tin, thế nên tôi mới bảo có lẽ là chiếc xe này đã bắt cóc con cô, tôi nghĩ cô vẫn nên nghĩ kĩ lại xem có manh mối gì không.”
“Chỉ cần cô nghĩ ra manh mối gì, chúng ta có thế lần theo đó mà tiếp tục điều tra.”
Toàn Hải Đồn nói một cách vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói dối, tôi ngơ ngác mà buông thõng tay xuống, cố gắng nhớ kĩ lại chuyện đêm hôm đó.
Nhưng lúc đó tôi đang vô cùng tức giận, làm sao còn có thể chú ý người khác?
Nghĩ một hồi lâu mà trong đầu vẫn cứ trống rỗng, tôi ôm đầu rên rỉ, dùng tay đấm mạnh vào đầu mình.
“Tôi không nghĩ ra được! Không nghĩ