Tôi lại bắt đầu vứt, Toàn Hà Đăng lại lo lắng hô lên: “Nếu chưa xác định được đồ vật có hữu dụng hay không, thì cô nhất định không được vứt lung tung!”
Nói xong, anh ta xắn tay áo đi về phía tôi: “Thôi thôi, để tôi tự làm, cô đừng lộn xộn.”
” Toàn tiên sinh, anh yên tâm, tôi biết cân nhắc, có cái gì không rõ thì nhất định sẽ hỏi ý anh rồi mới ném.” Tôi vội vàng nói.
Trông thấy tôi quả thực chỉ ném vài hộp cơm cùng mấy cái chai rỗng, anh ta do dự một lúc rồi gật đầu
Tôi dằn xuống cơn buồn nôn, nhanh chóng đem tất cả đống đồ ăn thừa trong tầm mắt vứt hết vào túi, tốn tận ba cái túi nhựa lận!
Ném ra ngoài cửa, tôi chà xà phòng rửa tay hai lần mới thấy sạch sẽ được một chút, rồi lại ôm đống quần áo trên sofa nhét vào máy giặt trong phòng khách.
“Ấy ấy ấy, mấy bộ quần áo kia tôi một ngày mặc một lần, không cần giặt.” Toàn Hà Đăng ở phía sau hô lên.
Tôi toát mồ hôi, lần đầu nghe thấy quần áo mặc một ngày thì có thể khỏi phải giặt giũ.
Thực ra con người tôi rất có nguyên tắc, nhưng nghĩ mìnhi chuyện sau này mình còn phải làm việc trong môi trường này, tự cảm thấy tốt nhất vẫn là nên dọn dẹp một chút.
Âm thầm thấy may mắn vì quần áo của Toàn Hà Đăng đều tối màu, tôi chẳng thèm ngó ngàng gì nữa mà đem một nửa số quần áo nhét vào máy giặt, máy giặt lập tức chật ních.
“Tôi nói này, Cô Đồng…”
“Toàn tiên sinh, anh cứ gọi tôi là Tiểu Đồng, hoặc là Kha Kha đi.” Tôi vừa nói, vừa đổ nước giặt, trên mặt chai nước giặt phủ một lớp bụi dày, cũng không biết để bao lâu rồi, đã hết hạn hay chưa nữa.
Toàn Hà Đăng không kịp ngăn lại, cười khổ: “Thôi, tùy cô, tôi đi gọi điện thoại, cô chờ một chút.”
Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta liền vang lên, tôi nhìn anh ta cầm di động vội vã quay trở về phòng ngủ, liền nhanh chóng tranh thủ thời gian bắt đầu dọn dẹp.
Tôi phát hiện một khung ảnh dưới bàn trà, khác hẳn với các đồ vật khác, bên trên không có bụi bẩn, khung gỗ rất sạch sẽ, trong có tấm ảnh chụp, nhìn liền biết là đã khá cũ rồi, người con gái trong hình rất xinh đẹp.
Tôi xem một lúc, đặt khung ảnh lên cái giá cạnh TV, sau đó sắp xếp gọn gàng đồ vật trên bàn trà.
Báo cũ thành một chồng, đống giấy cái có chữ cái không chẳng biết dùng để làm gì thành một chồng, còn có mấy tấm card linh tinh thì tìm hộp giấy bỏ vào.
Trên sofa cũng không còn gì phải dọn nữa, tôi không cần phải động tay động chân mấy, ngồi an vị trên ghế nghỉ ngơi, chờ Toàn Hà Đăng đi ra.
Máy giặt quần áo ở ban công cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi, đang cố sức vận hành, phát ra riếng ầm ầm, vậy nên khi Toàn Hà Đăng gọi tôi cũng không nghe thấy.
Mắt liếc thấy bóng người, tôi mới phát hiện Toàn Hà Đăng không biết đã đi ra từ lúc nào, bước thẳng đến chỗ cái giá trước TV, cầm lấy khung ảnh.
Tôi vội vàng nhảy dựng lên: “Toàn tiên sinh, xin lỗi, tôi không sờ mó linh tinh vào đồ của anh, chỉ là tôi…”
“Không sao.” Anh ta cười cười, “Cái này để tôi tự cất là được rồi.”
Nói xong, anh ta nhìn quanh bốn phía: “Hình như là gọn gàng hơn rồi, cảm ơn cô nhé.”
“Không cần cảm ơn! Toàn tiên sinh, chúng ta bàn công chuyện đi.” Tôi có hơi cấp bách, “Tôi đã nghĩ rồi, tôi rất muốn đi theo anh làm việc, ngộ nhỡ có tin tức của Nám Nám, tôi cũng có thể biết được ngay!”
“Ừ, tôi biết rồi! Nhưng chúng ta cũng phải nói rõ, tiền sẽ không nhiều đâu, có điều tôi trông cô cũng không phải người thiếu tiền, chắc là không có việc gì nhỉ?”
Tôi sửng sốt một lúc, ai nói tôi không thiếu tiền?! Nhưng anh ta đã nói như vậy, hiển nhiên tôi không thể phản bác, nhỡ đâu anh ta biết tôi không có tiền, sau lại không giúp tôi tìm Niếp Niếp thì sao?
Tôi ấp úng gật gật đầu, bày tỏ rằng mình không có ý kiến, anh ta thở phào một cái, nhìn đồng hồ, nói với tôi: “Tiểu Đồng, hôm nay cô thu dọn lại nơi này một chút đi, máy tính ở bên kia, trên có ít hồ sơ do tôi chỉnh lý, cô xem thử, cũng có thể hiểu rõ được chúng ta chủ yếu làm những gì.”
“Có điện thoại gọi đến thì lập tức nghe máy, ghi chép lại yêu cầu của khách hàng, trước đừng báo giá gì cả, đợi tôi về rồi hẵng nói.”
“Ừm… việc cơ bản là như vậy, tôi đi ra ngoài một chút, nếu buổi trưa về kịp thì đưa cô ra ngoài ăn cơm, nếu không kịp, cô có thể gọi điện đặt hàng, bên kia có dán điện thoại của mấy quán giao đồ ăn.”
Anh vừa nói vừa đi ra ngoài, tôi gật đầu theo sau.
Lúc ra mìnhi cửa, anh ta đột nhiên vỗ đầu, lại nhanh chân đi đến phòng trong lấy chìa khóa đưa cho tôi: “Đây là chìa khóa, nếu lúc cô đi mà tôi vẫn chưa về, nhớ khóa kỹ cửa.”
Tôi cầm chìa khóa gật đầu đồng ý, tiễn anh ta.
Được sự cho phép của chủ nhân căn phòng, tôi xắn tay áo, dọn dẹp hẳn hoi, ngay cả phòng ngủ cũng không bỏ qua.
Tôi nhìn thấy khung ảnh anh ta vừa mang vào để ở trên giường phòng ngủ.Xem ra người con gái kia đối với anh ta rất quan trọng, chắc là người yêu hoặc vợ…
Tôi lại cầm lên ngắm nghía, giúp anh ta đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.Bận rộn cả ngày đến cơm cũng chưa ăn, tôi mới dọn xong được căn nhà có hai gian cùng một phòng làm việc này.
Đến buổi chiều, thật sự là quá đói, tôi liền gửi tin nhắn cho Toàn Hà Đăng, hỏi anh ta xem mình đã được tan tầm hay chưa.
Anh ta bày tỏ rằng không có ý kiến gì, tôi bèn khóa cửa rời đi, tìm quán ăn nhỏ ở bên ngoài để ăn bữa tối.
Ăn cơm no rồi, không muốn trở về, tôi nghĩ một lúc rồi đến khách sạn chỗ Cố Thanh Thiên ở.
Nếu muốn tiếp tục với anh ấy, chung quy cũng phải tỏ ra nhiệt tình một chút, hơn nữa, tôi thà rằng gặp anh ta, cũng không muốn trở về đối mặt với Hạng Chương cùng Hạ Khải Quyền.
Cố Thanh Thiên không ở đó, tôi lại không biết có nên gọi điện thoại cho anh ta hay không, liền dứt khoát đi dạo bên ngoài khách sạn, muốn đợi anh ta trở về.
Ngay gần bãi đỗ xe, tôi đụng phải Quý Vân của phòng kinh doanh.Trông thấy cô ta, tôi hơi sửng sốt, không biết chính mình nên coi như chưa có việc gì xảy ra hay nên đi qua chào hỏi.
Ngay lúc tôi còn đang chần chừ, thì Quý Vân đã nhanh chân đi đến trước mặt, cau mày nói: “Đồng Kha Kha, sao cô lại ở