Cảm kích anh ấy, vì vậy tôi cố hết sức mình để anh ấy hài lòng.
Cố Thanh Thiên còn có chút mâu thuẫn, sau đó trực tiếp ôm tôi ném lên giường.
Lúc anh ấy đè lên, và bản thân tôi còn đang ngạc nhiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy thở dài, đột nhiên anh ấy nhanh chóng chuyển sang động tác thô bạo.
Như thể anh ấy muốn xé nát, dày vò tôi, như thể muốn có được thứ gì đó, cũng giống như muốn vứt bỏ cái gì đó, tàn ác, làm cho người ta không còn sức lực có thể chống cự lại……
Tôi gào hét như muốn tan vỡ, run rẩy khóc lóc ôm lấy anh ấy, nhưng cũng dịu dàng để anh ấy tự do lấy thứ mình muốn.
Lúc kết thúc, tôi mệt mỏi đến mức đầu những ngón tay cũng không muốn cử động, không cần nhìn cũng biết trên cơ thể của tôi nhất định đầy những vết sẹo, anh ấy rất thích cắn người khác, thực sự không hề thay đổi, cuộc sống giống như ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Em nên đi rồi.” Cố Thanh Thiên sau khi hít thở ổn định lại, xoay người rời khỏi cơ thể tôi, nằm sang một bên.
Tôi nhẹ nhàng đồng ý, bật mạnh người bước xuống giường, mặc quần áo.
“Cố tổng, vậy em đi đây.” Tôi sửa sang lại bản thân và nói với anh ấy.
Cố Thanh Thiên không nói gì, tôi quay người và rời đi, đi đến cửa thì nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên gọi tôi.
“Đồng Kha Kha, mấy hôm nữa em đừng đến, tôi rất bận.” Anh ấy nói.
Trong lòng tôi run sợ, hồi hộp quay đầu lại nhìn anh ấy.
Là vì khoảng cách quá xa sao? Tôi không nhìn rõ đôi mắt anh ấy, không thể thấy được anh ấy đang nghĩ gì.
“Cố tổng……”
“Nếu cần, tôi sẽ gọi em đến. Nhớ phải uống thuốc!” Khuôn mặt không cảm xúc, nhưng lại làm cho tôi nhẹ lòng.
Anh ấy nói như vậy, là quyết định sẽ tiếp tục mối quan hệ với tôi, tôi mím môi: “Cảm ơn Cố tổng, vậy em đi đây.”
Ra khỏi căn phòng, tôi đứng ở hàng lang cười một mình.
Tôi đã từng vội vàng muốn rời xa anh ấy như thế, nhưng tôi bây giờ lại sợ hãi sẽ mất đi anh ấy, luân hồi của thế gian này, thực sự nhanh thật!
Đôi chân tôi mềm nhũn, cơ thể cực kì mệt mỏi, nhưng tôi lại không muốn bắt xe, mà muốn đi thật chậm, trong lòng như muốn bộc lộ một chuỗi cảm xúc, nhưng lại không rõ như thế nào, hình như chỉ có lúc bản thân mệt mỏi đến cực độ mới có thể không động vào, không nghĩ gì.
Ánh đèn nhấp nháy, lúc qua đường vô thức quay đầu lại, tôi phát hiện thấy bóng dáng của Hạng Chương và Trình Gia Tiên.
Thành phố này thực sự nhỏ quá.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, Trình Gia Tiên khoác tay Hạng Chương, mà anh ta cũng không đẩy ra.
Nhớ lại lúc mới bắt đầu ở bên anh ta, anh ta rất ít khi để tôi khoác tay, đây có lẽ là sự khác biệt giữa tôi và Trình Gia Tiên.
Cho đến khi bóng dáng của họ đã biến mất, tôi mới quay lại con đường về nhà.
Đi chầm chậm cả con đường, mệt mỏi về đến nhà, Hạ Khải Quyền đang xem ti vi trong phòng khách, Hạng Chương vẫn chưa về nhà.
Tôi vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm, lúc đi ra ngoài, bị Hạ Khải Quyền đứng ngoài phòng tắm dọa một trận.
“Anh làm gì vậy?” Tôi chau mày hỏi.
Anh ta cười nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô ra ngoài tìm đàn ông đấy à!”
Tôi giật mình sờ vào cổ mình, tôi đã chọn một bộ đồ cao cổ, đáng lẽ không ai có thể nhìn thấy những vết tích đó mới đúng.
“Đồ thần kinh!” Tôi cười đùa, ôm quần áo trở về phòng ngủ.
Hạ Khải Quyền cản đường tôi, không cho tôi đi: “Đồng Kha Kha, tôi sẽ nói cho Hạng Chương.”
Tôi chau mày, cười nhìn anh ta: “Hạ Khải Quyền, anh thay vì giành thời gian quan tâm tôi có đi tìm đàn ông hay không, chi bằng anh đi quan tâm Hạng Chương có đàn ông hay không đi kìa, à, đúng rồi, còn có đàn bà nữa!”
“Anh ấy sẽ không như vậy.” Hạ Khải Quyền hất miệng lên, “Trong lòng anh ấy chỉ có tôi.”
“Đáng tiếc cơ thể anh ta không chỉ có anh!” Tôi cười cợt, “Tôi đã quen anh ta hơn mười năm, còn bị anh ta lừa, anh mới chỉ quen bao lâu? Anh có biết, còn có người muốn tranh đẻ con cho anh ta nữa, anh đoán xem bây giờ có phải anh ta đang cùng người đàn bà ấy tạo ra đứa con không?”
Sắc mặt Hạ Khải Quyền trầm lắng: “Đồng Kha Kha, cô ít noisnhuwnxg chuyện vớ vẩn này đi, tôi biết cô tức giận chuyện tôi và Hạng Chương ở bên nhau, muốn chia rẽ tôi và Hạng Chương.”
“Vậy sao? Anh chắc chắn chứ?” Tôi cười, “Tùy anh nghĩ vậy! Phiền anh nhường đường, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Hạ Khải Quyền tránh đường, tôi đi qua anh ta, đi về phòng ngủ, đằng sau có tiếng bước chân, là Hạ Khải Quyền đi theo tôi.
“Đồng Kha Kha, tôi không phải Hạng Chương, chuyện của cô và người đàn ông khác tôi không quản, nhưng cô hãy nhớ nhiệm vụ của cô. Tôi sao cũng được, nhưng mà cô bắt buộc phải sinh con cho Hạng Chương, sau đó tùy cô muốn đi đâu, tôi cũng không để cho Hạng Chương quản cô nữa, chỉ cần có con trai, anh ấy sẽ có thể yên tâm ở bên tôi.”
Tôi mở cánh cửa phòng ngủ, bỗng quay đầu: “Có thể, anh ta chẳng cần đến tôi sinh con trai nữa, tôi nói rồi, có người muốn sinh cho anh ta.”
Nhìn sắc mặt anh ta thay đổi, trong lòng tôi như được trút hận, cố ý bước đến gần anh ta một bước: “Hạ Khải Quyền, anh đi theo tôi, là muốn sinh con với tôi sao?”
“Nói linh tinh!” Hạ Khải Quyền nhổ nước bọt, “Tôi không có hứng với phụ nữ.”
Cũng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng của cánh cổng, tôi nhanh chóng, nói với Hạ Khải Quyền: “Anh từng thử với phụ nữ chưa? Không thử sao anh biết được anh không có hứng?”
Nói vậy, tôi đặt tay lên cổ anh ta, lúc anh ta còn đang kinh ngạc, đẩy anh ta vào trong phòng ngủ.
“Đồng Kha Kha!” Anh ta hét to, tôi vội vàng bịt miệng anh ta, cố ý cười thâm sâu: “Đừng vội, cứ từ từ ……”
Nhịn sự buồn nôn, tôi cởi đồ trên cơ thể anh ta, ngồi trên eo của anh ta, tay sờ soạng lung tung, anh ta tức đến trợn mắt không ngừng thở hổn hển.
Sau người tôi, cuối cùng cũng có tiếng của Hạng Chương.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta cười: “Buổi tối không có việc gì làm, nghiên cứu sinh con.”
Vừa mới dứt lời, Hạng Chương đã dơ chân lên, đạp tôi từ trên cơ thể của