“Anh Toàn, người đó là ai thế?” Tôi tò mò hỏi.
Vai Toàn Hải Đông khẽ run lên, thấp giọng nói: “Vợ của Nhạc Lâm.”
Vợ của Nhạc Lâm? Tôi kinh ngạc, lại ngước lên nhìn người phụ nữ trên mà hình một lần nữa, thở dài lắc đầu.
“Sao thế?” Toàn Hải Đông nhíu mày hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Thật không ngờ loại người cặn bã như Nhạc Lâm mà cũng có người chịu gả cho, người phụ nữ này… đáng thương quá!”
Toàn Hải Đông trầm mặc một hồi lâu, cười khổ nói: “Đúng vậy, đáng thương! Bị ép đến mức không thể chống lại được nữa thì thôi!”
Nghe anh ta nói có ý sâu xa, không biết anh ta muốn nói đến chuyện gì, tôi đang định hỏi rõ thì anh ta đứng dậy nói: “Hình như có thông báo lên tàu rồi, anh tiễn em qua đó.”
Bây giờ tôi mới nghe thấy, quả nhiên tiếng loa ở phòng chờ đang thúc giục.
Cùng với dòng người đi vào trong trạm, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn người phụ nữ trên màn hình lớn một lần nữa.
Sau khi tạm biệt Toàn Hải Đông rồi lên tàu, tôi chán ngán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cho đến khi tàu bắt đầu lăn bánh tôi mới đột nhiên nghĩ lại sao vợ của Nhạc Lâm quen mắt đến thế?
Người phụ nữ ấy, không phải là người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy trong bức ảnh ở nhà của Toàn Hải Đông ư?
Tôi lập tức đứng bật dậy, mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn người bị bệnh tâm thần, tôi ngượng ngùng rồi lại ngồi xuống.
Mình có gì mà phải kích động đến thế chứ? Dù cho biết người phụ nữ ấy có liên quan đến cả nhà Toàn Hải Đông thì cũng sao nữa?
Có điều cũng tháo gỡ được một thắc mắc trong lòng tôi, chả trách Toàn Hải Đông luôn nhìn Nhạc Lâm bằng một vẻ mặt muốn giết người, đây chính là tam giác tình yêu ư?
Bỏ đi, tôi đã rời khỏi Bắc Thành rồi, những ân oán ở thành phố này đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Sau khi đến Phong Thị, tôi không gọi điện cho Cố Thần Thánh ngay lập tức mà đi bộ dọc theo con phố quen thuộc một lúc lâu.
Đây chính là nơi mà tôi đã theo học, làm việc, sinh sống nhiều năm, dường như con đường nào cũng xuất hiện bóng dáng của tôi và Hạng Chấn, nhưng ký ức này lại hiện lên thật đáng cười làm sao.
Tôi vừa bước vừa thầm rơi nước mắt.
Tuy xa nơi này chưa bao lâu, nhưng lần này quay lại đã là cảnh còn người mất.
Người yêu và bạn thân, đều trở thành những hồi ức nực cười.
Đi đến lúc mệt, nhớ bản thân vừa không có tiền, vừa không có nơi nào để ở, tôi liền gọi điện cho Cố Thần Thánh.
Điện thoại kêu rất lâu mới có người bắt máy, lúc nghe thấy giọng của Cố Thần Thánh, tôi vội vàng nói: “Cố tổng, em trở về rồi!”
Cố Thần Thánh một thoáng trầm mặc rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đang đi dạo trên phố.” Tôi cười gượng “Thật sự không có nơi nào để đi.”
“Ừ” Cố Thần Thánh nhàn nhạt cất giọng.
Tôi nghe thấy tiếng anh đứng dậy, tiếng bước đi, tiếng đóng cửa, sau đó mới nói tiếp: “Bây giờ tôi đang làm việc, không đi được, em cứ tìm chỗ nào đó ngồi tạm đi, gửi địa chỉ qua cho tôi biết, đợi sau khi xong việc tôi qua đón em.”
Tôi đồng ý, cúp điện thoại, tìm một quán cà phê vào ngồi nghỉ, sau đó gửi địa chỉ và tên quán cho Cố Thần Thánh.
Tôi gọi một cốc trà hoa quả rồi từ từ uống, cho đến khi trời tối muộn rồi vẫn chưa thấy Cố Thần Thánh xuất hiện.
Phục vụ đến nói với tôi quán phải đóng cửa, tôi thanh toán rồi bước ra ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm bồn chồn.
Bầu trời tối đen giống như một con quái vật muốn nuốt chửng con người, mà phía sau tôi lại không có chỗ dựa, tôi dường như đã bị cả thế giới vứt bỏ.
Gọi điện thoại cho Cố Thần Thánh thêm lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt, không có ai nghe.
Tôi không thể không hoài nghi, anh như vậy là muốn vứt bỏ tôi, để tôi tự do?
Dù sao cũng không có gì là không tốt, nhưng ít nhất cũng nên nói cho tôi biết người nhà tôi ở đâu chứ.
Càng nghĩ càng tức, nhưng còn biết làm sao được, mắt nhìn quán cà phê đóng cửa, tất cả nhân viên đều về cả rồi, tôi ngồi trên bậc cửa nghĩ, nếu như Cố Thần Thánh thật sự đang đùa giỡn tôi, ngày mai tôi nên đến công ty gặp anh ấy như thế nào.
Miên man suy nghĩ một hồi lâu, hai ánh đèn ô tô chói mắt chiếu vào mặt tôi, khiến tôi nhíu chặt mày.
Nheo mắt nhìn ra, một bóng hình cao lớn ngược sáng bước về phía tôi, bóng hình ấy rất quen.
Tôi đứng dậy, khép nép cung kính cất tiếng: “Cố tổng.”
Cố Thần Thánh đứng trước mặt tôi: “Em vẫn luôn đợi ở đây một cách ngốc ngếch như vậy?”
“Ừm, em không biết đi đâu tìm anh, em nghĩ anh đồng ý rồi thì nhất định sẽ đến.” Tôi ngẩng đầu, nói.
Cố Thần Thánh nhìn tôi im lặng không nói lời nào. Anh đứng ngược sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ biết anh bỗng nhiên đưa tay ra giữ chặt sau gáy tôi, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Tôi không hiểu tại sao tự nhiên anh lại trở nên điên cuồng như thế, trong lòng có chút chống cự, sau đó liền thuận theo đáp trả.
Sau khi hôn xong, anh buông tay, nói: Đi thôi.”
Tôi trầm mặc theo anh lên xe, lúc này anh mới kinh ngạc nhìn tôi một cái, nói: “Không mang theo hành lí?”
“Bị Hạng Chấn lấy đi mất rồi.” Tôi cắn răng nói.
“Không sao, mua mới là được.” Cố Thần Thánh nói với vẻ không hề gì.
Nhưng tôi không thể coi như không có gì được bởi vì tôi biết tôi mất đi thứ gì!
Đó là tất cả ký ức của tôi và Niếp Niếp.
Cố Thần Thánh đưa tôi đến một nơi lạ lẫm, một căn nhà có hai phòng giống như một căn hộ, bên trong cái gì cũng có nhưng lại lạnh lẽo thiếu hơi người.
Không đợi tôi xem hết căn nhà, Cố Thần Thánh đã ôm chặt tôi từ phía sau, hai tay túm gọn ngực, dùng lực xoa bóp, tôi đau, khẽ kêu một tiếng, vùng ra.
“Cố tổng, bẩn…”
“Tôi cũng đâu có ghét bỏ em.” Anh cắn nhẹ vành tai tôi nói.
Tôi cười khổ: “Thật sự là rất bẩn, em đã ngồi tàu cả một đêm rồi.”
Anh liền lập tức buông tôi ra để tôi đi tắm.
Trong phòng tắm chẳng có gì cả, tôi chỉ có thể dùng nước ấm dội qua người, sau đó cả người vẫn còn ướt sũng chạy ra ngoài.
“Cố tổng, ở đây chẳng có gì cả…” Tôi phàn nàn.
Cố Thần Thánh tháo khuy áo, cởi áo sơ mi rồi ôm lấy tôi, cọ qua cọ lại: “Cần thứ gì, ngày mai em tự đi mua.”
“Sau này em sẽ ở đây.” Nói rồi, anh quẳng áo sơ mi đi, bế thốc tôi lên.
Trên người vẫn còn đọng hơi nước, nhưng anh đã không còn nhịn được nữa, vội vàng xông tới.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng: “Nhẹ một chút.”
“Em cũng không nghĩ xem đã bao lâu em không hầu hạ tôi tử