Vốn cứ nghĩ rằng tối nay Cố Thanh Thiên sẽ không đến, ai ngờ được 10 giờ tối anh ấy lại xuất hiện. Tôi hầu hạ anh tắm và thay quần áo, nhìn điệu bộ có vẻ như không có dự định rời đi của anh, tôi không khỏi có chút buồn bực, lẽ nào tối nay anh định ở lại?
Sau khi lên giường, Cố Thanh Thiên thò tay động vào người tôi, tôi không tự khống chế được mà quay người tránh ra.
“Sao thế?” Anh nhíu mày hỏi.
“Hôm nay em ra ngoài mua sắm nên có hơi mệt.” Tôi nhỏ giọng đáp.
“Hôm nay tôi cũng hơi mệt.”
Cố Thanh Thiên tắt đèn ở đầu giường đi, bất chấp sự kháng cự của tôi mà ôm tôi vào lòng, mặt vùi vào tóc tôi hít hà vài hơi rồi nói: “Ngủ thôi.”
Tôi cười cay đắng.
Mệt rồi? Có lẽ là do ở bên bạn gái nên đã dùng hết sức lực rồi chăng?
Tôi không động đậy cuộn tròn trong lòng Cố Thanh Thiên, cười tự giễu.
Lí do hôm nay ở lại, có phải vì ở bên bạn gái, cảm thấy nợ tôi, vậy nên mới đến ở lại chỗ tôi?
Có điều tôi lập tức phủ định cách nghĩ này, anh có gì đáng để mắc nợ tôi đâu…
“Đúng rồi!” Cố Thanh Thiên đột nhiên cất giọng, “Ngày mai Triệu Văn Mãnh sẽ đến đưa em đi gặp bố mẹ em. Sau này có việc gì em có thể trực tiếp liên hệ với cậu ta, cậu ta là người kín mồm kín miệng, sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Tôi ngây người.
Cố Thanh Thiên rất hiếm khi nói nhiều như vậy, lại còn nói chuyện mà tôi chờ đợi nhất, tôi lập tức ngước đầu: “Thật à?”
“Cái gì mà thật với giả, ngày mai ở nhà đợi Triệu Văn Mãnh đến đón em.” Anh nhàn nhạt nói.
Tim tôi bỗng đột nhiên đập mạnh, quả thực không dám tin, tôi thật sự sắp được gặp lại bố mẹ mình rồi.
“Bọn họ… vẫn khỏe chứ?” Tôi không nhịn được khẽ hỏi.
“Rất khỏe, sắp ra viện rồi.” Giọng Cố Thanh Thiên có chút mất kiên nhẫn, “Đừng hỏi nữa, ngày mai em đi gặp là biết, ngủ đi.”
Lại còn sắp xuất viện nữa…
Tôi hít sâu vài hơi, cố gắng nhìn Cố Thanh Thiên dưới ánh đèn yếu ớt.
Anh nhắm mắt, dù cho chìm trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được các đường nét như tượng tạc, tim đập bỗng dưng lệch một nhịp, tôi không kìm lại được mà thò tay chạm vào anh, vuốt dọc theo sống mũi anh tuấn đi xuống, chạm đến bờ môi lành lạnh.
“Không phải em mệt à?” Cố Thanh Thiên đột nhiên mở mắt, túm gọn tay tôi.
Tim tôi càng đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc, rướn người lên, liếm nhẹ môi anh.
“Xem ra không phải là em đang mệt.” Anh cắn ngón tay tôi, đôi tay trong chăn lần mò đến trước ngực tôi, nắm chặt.
Tôi rên lên một tiếng, run run nói: “Em vẫn có thể làm một lần, anh thì sao?”
Ánh mắt của anh lập tức trở nên nóng như lửa, dường như muốn thiêu cháy tôi: “Tôi một lần không thể đủ!”
Tôi nghĩ anh đang nói khoác, dù sao thì một người lấy đâu ra nhiều sức lực để đi phục vụ cả hai người phụ nữ đến thế, nhưng Cố Thanh Thiên đã thay đổi nhận thức về đàn ông trong tôi, quả nhiên anh một lần không hề đủ, lại muốn một lần nữa.
“Nể tình ngày mai em còn phải đi xa, vậy nên tha cho em. Nhớ đi sớm về sớm.” Sau khi kết thúc, anh dùng giọng khàn đặc nói.
Xương cốt toàn thân tôi như rã rời, không còn chút sức lực, mệt đến nỗi không bật ra nổi một chữ.
Cố Thanh Thiên cười nhạo một tiếng: “Thể lực bây giờ của em kém quá.”
Tôi lặng thinh.
Ai có thể có được sức lực giống như anh chứ, đúng là cầm thú.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy Cố Thanh Thiên đã rời đi rồi, tôi bò dậy thu dọn một chút, rồi ngóng đợi Triệu Văn Mãnh đến đón.
Rất nhanh, Triệu Văn Mãnh đến đưa tôi đến sân bay, vé máy bay anh ta đã mua xong xuôi cả rồi, là chuyến bay về quê tôi.
Có lẽ là do sắp được gặp lại người nhà nên tôi có chút kích động, từng cơn sóng trong lòng cứ cuộn trào lên, một người từ trước đến nay chưa bao giờ say máy bay thế mà hôm nay lại bị say, tôi nôn suốt cả đường đi, khiến Triệu Văn Mãnh nhìn ngây ra.
“Đồng Kha Kha, có phải cô bị bệnh rồi không?” Triệu Văn Mãnh cau mày hỏi.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, do hôm qua không nghỉ ngơi tốt, có chút hồi hộp, sáng nay lại không ăn sáng…”
“Không ăn sáng sao chịu được, để tôi gọi tiếp viên lấy cho cô một suất cơm nhé, tuy khó ăn, nhưng tốt xấu thì cũng phải lót dạ đã.” Triệu Văn Mãnh nói xong liền kêu tiếp viên đến, chuẩn bị cho tôi một cốc nước nóng và một suất cơm.
Mấy tiếng sau, tôi đầu nặng như đá được Triệu Văn Mãnh đỡ xuống máy bay, cả người giống như bị tụt huyết áp.
“Đồng Kha Kha, cô gắng chịu thêm chút nữa, xe đang đợi ở bên ngoài sân bay rồi, lập tức đưa cô đến bệnh viện.”
Đi xe? Tôi nhăn mày, cố nuốt cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trước ngực xuống, hít sâu vài ngụm nói: “Ừm, tôi không sao.”
Cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống, tôi theo Triệu Văn Mãnh đến bệnh viện, anh ta đề nghị đi tìm bác sĩ khám trước xem sao đã, nhưng tôi quá mong gặp người nhà, cuối cùng anh ta không lay chuyển được, liền đưa tôi đến phòng bệnh.
Khi tôi bước vào, bố đang nằm trên giường bệnh, mẹ đang gọt táo cho ông, hai người nói chuyện với nhau rất thân mật, trước giờ tôi chưa từng thấy mẹ tôi nói chuyện dịu dàng đến thế.
Có lẽ do nghe được tiếng động ở ngoài cửa, hai người họ không hẹn mà cùng nhau nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy tôi, hai người họ đều giật mình, còn tôi sớm đã không kìm được những giọt nước mắt nữa, cứ từng chuỗi từng chuỗn nối nhau rơi xuống.
“Bố, mẹ…”
“Kha Kha?” Bố tôi lập tức ngồi dậy, còn mẹ cũng đánh rơi quả táo đang gọt trên tay, đứng bật dậy.
“Kha Kha, sao con đột nhiên lại đến thế? Mau vào đây.” Mẹ tôi bước nhanh đến trước mặt nắm chặt tay tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong giọng nói của bà.
Tính ra, tôi đúng là đã rất lâu không gặp bố mẹ rồi…
“Mẹ…”
Tôi ôm chặt mẹ rồi bật khóc to, cho đến khi bố tôi cất tiếng khuyên nhủ, tôi và mẹ mới bình tĩnh lại.
Mẹ dắt tôi vào trong phòng, tôi thấy bố gầy hơn, nhưng tinh thần rất tốt, không cầm được nước mắt lại rơi xuống.
“Kha Kha, con đừng khóc, ngày vui mừng thế này sao lại khóc chứ? Con đến bằng gì? Hạng Chương đâu? Đứa bé đâu?” Bố tôi hỏi.
Không biết với tình trạng sức khỏe hiện giờ bố có thể tiếp nhận được chuyện của tôi hay không, nghĩ một lát, vẫn là nên tạm thời giấu đi, tôi nói quanh co vài