Vừa nghĩ như vậy, tôi suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng.
Tôi là hạng người gì? Anh là hạng người gì? Anh lại biết nghĩ đến tôi sao?
Tự nhủ mình đừng nghĩ lung tung nữa, tôi hơi giãy dụa, nằm cách Cố Thanh Thiên một khoảng mà nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng lời anh nói đã làm tôi rung động từng chút từng chút, làm đầu óc tôi choáng váng. Tôi cứ thi thoảng lại nhớ đến anh, thậm chí chờ mong anh trở về cùng ăn bữa tối, chờ mong anh trở về chung giường chung gối.
Thậm chí lúc nhìn thấy anh tim tôi sẽ đập nhanh hơn, mặt nóng rực như sốt.
Loại cảm giác này chẳng lạ lẫm gì, tôi từng yêu, biết trạng thái kiểu này là bởi vì trong lòng tôi nhớ nhung Cố Thanh Thiên.
“Đồng Kha Kha, em không sao chứ?”
Một đôi tay quơ quơ trước mắt tôi, tôi phục hồi tinh thần, thấy Cố Thanh Thiên cau mày nhìn tôi.
“Em ngây người nhìn tôi làm gì? Có chuyện gì à?” Ánh mắt anh lộ vẻ nghi ngờ.
Tôi vội vàng cụp mắt lắc đầu, cảm nhận được tai mình nóng lên.
“Đồng Kha Kha?”
“Em không sao.” Tôi vội vàng đứng dậy, “Vừa rồi hình như ăn no quá, em ra ngoài đi dạo chút.”
Dì Trương đang trông Niếp Niếp lập tức tán thành: “Cô Đồng đúng là nên đi nhều chút, đi nhiều dễ đẻ.”
Tôi đáp lời rồi định tránh ra vườn hoa đi dạo, thuận tiện hóng gió cho bình tĩnh lại.
Không ngờ phía sau lại vang lên tiếng bước chân, Cố Thanh Thiên vậy mà lại đi theo ra. Anh cũng không nói gì, chỉ đi bộ cạnh tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, anh sợ tôi đi một mình dễ ngã nên mới đi cùng.
Nghĩ thế tôi lại ngẩn ngơ, nếu như là hai tháng trước hẳn tôi sẽ không nghĩ vậy, sẽ cho rằng anh chỉ đề phòng tôi chạy trốn mà thôi.
Phụ nữ đúng là! Tôi thở dài trong lòng, giơ tay khoác tay Cố Thanh Thiên, cả hai chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn.
“Đồng Kha Kha, gần đây em là lạ.” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tôi có rất nhiều lý do đối phó với anh, ví dụ như: “Thai nghén ấy mà.”
Một lời thành sấm, mang thai thời kỳ đầu tôi chẳng có phản ứng gì lắm, nhưng thời kỳ sau lại giày vò tôi gần chết.
Ăn gì cũng hận không thể nôn sạch mật, có đôi nghi tôi còn lo có nôn luôn cả bé con ra không!
Cố Thanh Thiên bị tôi hù dọa, rốt cuộc cũng đưa tôi đến khám bác sĩ, nhưng phản ứng khi mang thai có đủ loại, bác sĩ cũng không giúp được gì.
Tối hôm đó tôi nôn đến thoi thóp, Cố Thanh Thiên ở phòng bên cạnh đập vỡ một đống đồ.
“Nếu không thì phá nó đi!” Anh nói.
Tôi kinh sợ nhìn tên đàn ông điên này, đã tự mình thắt ống dẫn tinh rồi, còn bảo tôi đừng sinh?!
“Dù sao cũng có Niếp Niếp rồi.” Anh sầm mặt nói.
“Anh điên à!” Tôi lấy gối đập anh ra ngoài.
May mà lúc mang thai đến tháng thứ chín, cuối cùng tôi cũng khôi phục bình thường. Thời gian này cuộc sống lại khá hơn, Cố Thanh Thiên ngoại trừ lúc đi công tác thì cơ bản là đều ở cùng tôi. Sớm chiều chung đụng, tôi không thể không thừa nhận anh là người đàn ông vô cùng xuất sắc, rất dễ dàng lọt vào lưới tình của một người đàn ông như vậy.
Tôi thích Cố Thanh Thiên!
Thế nhưng tôi không dám nói cho bất kỳ ai, đây là bí mật của riêng tôi.
Có đôi khi dì Trương nói tôi và Cố Thanh Thiên rất xứng đôi, giống như một cặp vợ chồng chân chính, hỏi tôi không muốn kết hôn với anh sao. Tôi cười bảo không muốn, vì điều đó là không thể!
Anh là chủ tịch tập đoàn Thiên Hoa, còn tôi thì sao?
Cô bé Lọ Lem được hoàng tử coi trọng, bởi vì cô từng là công chúa, còn tôi chẳng là gì cả!
Hôm nay, lúc tôi đang ôm bụng đi bộ chậm rãi trong phòng khách, thì có một vị khách không mời mà đến.
Tạ Yên Duyên! Vợ tương lai của Cố Thanh Thiên đến rồi.
Tôi đang thấy lạ là sao cô ta tìm được nơi này, sau đó tôi liền nhìn thấy Điền Lam đang lôi lôi kéo kéo người của Cố Thanh Thiên ở bên ngoài.
Thì ra là bà ta dẫn Tạ Yên Duyên tới đây, tôi không khỏi lắc đầu.
Bà ta không phải muốn Cố Thanh Thiên và Tạ Yên Duyên kết hôn sao? Dẫn Tạ Yên Duyên đến đây lúc này, không sợ Tạ Yên Duyên đá con bà ta à?
Đầu óc nhà bọn họ tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Tạ Yên Duyên lạnh mặt đi tới, dáng vẻ cao ngạo nhìn tôi: “Cô chính là Đồng Kha Kha?”
Tôi hít một hơi thật sâu, trước khi Cố Thanh Thiên về, tôi phải bảo vệ bé con trong bụng.
“Dì Trương, dì đưa con bé về phòng đi.” Tôi nói với dì Trương.
Dì ấy ôm lấy Niếp Niếp, lo lắng nhìn tôi, không để ý Niếp Niếp giãy dụa khóc lóc mà bế con bé lên tầng.
Tạ Yên Duyên đạp giày cao gót đi tới trước mặt của tôi, tôi cảnh giác lui về sau. Để phòng ngừa, tôi ngồi hẳn xuống ghế sô pha, nắm chặt lấy tay vịn.
Tôi không thể để cho cô ta có cơ hội đẩy ngã mình.
“Cô Tạ, đã lâu không gặp.” Tôi cứng ngắc lên tiếng.
Tạ Yên Duyên hừ một tiếng: “Phải, đã lâu không gặp, tôi tưởng lần trước dạy dỗ cô đã ngoan ngoãn hơn rồi, không ngờ vẫn to gan như vậy.”
Lần trước chuyện cô ta hắt nước đầy mặt tôi đương nhiên nhớ kỹ, hơn nữa tôi còn nhớ Cố Thanh Thiên không hề ngăn cản cô ta, thậm chí một câu giải thích và xin lỗi cũng không có.
Giữa tôi và Tạ Yên Duyên, từ đầu đến cuối anh đều chọn Tạ Yên Duyên.
Tôi nuốt nước bọt, mím môi cắn rằng chờ cô ta nổi điên.
Lúc này, Điền Lam cuối cùng cũng thương lượng được với người trông coi tôi rồi chạy vào. Bà ta đứng cạnh Tạ Yên Duyên, tức giận nói: “Yên Duyên, chính là con đàn bà vô liêm sỉ này quấn lấy A Thánh, còn dùng đứa con trọng bụng uy hiếp nó.”
“Yên Duyên, cháu nhất định phải tin tưởng A Thánh, nó bị con đàn bà này che mắt. Người nó thích nhất là cháu, các con nhất định sẽ kết hôn, con đàn bà này không vào được cổng nhà họ Cố đâu!”
Bà ta vừa nói xong, Tạ Yên Duyên liền cười lạnh: “Cô ta không vào được cổng nhà họ Cố, lại có thể sinh con cho nhà họ Cố. Con bé vừa rồi là ai? Cũng là của Cố Thanh Thiên? Đứa trong bụng này cũng không nhỏ, sắp đẻ rồi đi?”
“Không phải của A Thánh! Cô đã cho cháu xem ảnh chụp rồi, đó là con của ả ta và thằng