Ngày mai….
Tôi thẫn thờ tắt máy, vừa quay lại, Cố Thanh Thiên từ lúc nào đã không chút tiếng động đứng ngay sau lưng khiến tôi giật bắn cả người.
“Cố tổng?!”
Anh qua đây từ lúc nào? Anh đã nhìn thấy tin nhắn chưa? Tôi kinh hoảng suy nghĩ.
“Điện thoại của ai đấy?” Anh hỏi.
Ánh đèn ngủ mập mờ chiếu không tới ánh mắt của Cố Thấn Thánh, tôi chớp mắt, “Gọi nhắc tiền điện thoại thôi, ngày mai em đi đóng là được rồi.”
“Ừ…”
Chữ ừ của Cố Thanh Thiên kéo dài một quãng, hàm ý sâu xa.
Tôi cười nép vào người anh: “Anh không xem phim nữa à?”
“Đồng Kha Kha, lúc ăn cơm em nói có chuyện giấu tôi, là chuyện gì?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Âm thanh hiệu ứng trên ti vi vừa ồn ào vừa đơn điệu, tôi nuốt một ngụm nước bọt thả đồ ngủ xuống đất.
“Là chuyện này, thật ra …”
“Trước đây em từng nói tên Đồng Nhất Cố rất hay, nhưng thật ra không phải đâu, tên Cố Nhất Đồng hay hơn đó.”
Tôi cười hì hì dán sát cơ thể vào người anh, sau đó đưa tay ôm lấy eo anh: “Cố tổng, tên anh đặt là hay nhất, em nghe anh.”
Người anh cứng ngắc, tôi không để ý vùi mặt vào trong lòng anh cọ cọ, sau đó tay chân bắt đầu không chịu ở yên.
Nhưng Cố Thanh Thiên tựa như người chết, hoàn toàn không có một chút phản ứng, ngay cả khi tôi nhón chân hôn anh cũng né tránh.
Người này sao vậy? Lại kiếm chuyện gì nữa đây?
Tôi nhíu mày ngẩng đẩu nhìn anh liền thấy anh đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt anh khiến lưng tôi lạnh toát.
“Cố tổng!” Tôi nịnh nọt cười với anh: “Hôm nay anh có vẻ không được vui, anh mệt à?”
“Mệt rồi thì phải đi ngủ thôi.”
Không đợi anh kịp trả lời, tôi đã dùng sức đẩy anh ngã lên giường, sau đó nhào lên người anh.
“Cố tổng, ngài mệt rồi thì nghỉ đi, còn lại em sẽ lo.”
Tôi mặt dày nói, sau đó đưa tay cởi nút áo anh.
Cố Thanh Thiên bắt lấy giữ tay tôi lại: “Đồng Kha Kha…”
Giọng anh hơi khàn khiến tôi mới vừa rồi còn rất dũng cảm, giờ mặt đã đỏ chót nóng rực.
Tôi biết, anh “đói” một tháng, đã rất muốn rồi.
Mặc kệ mọi thứ, anh giữ chặt tay tôi nhưng không chặn nổi miệng tôi, tôi cúi đầu cắn mở nút áo của anh.
Bên trên truyền tới tiếng thở gấp gáp của anh, tay chân tôi bỗng mềm nhũn đi.
“Đồng Kha Kha!” Anh nghiến răng quát to, kéo tôi lên trên, hung hăng ngậm lấy môi tôi.
Tôi bị anh giữ chặt trong lòng, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Vừa hôn xong, anh đã rời khỏi môi tôi, khàn giọng hỏi: “Em còn không nói thật, rốt cuộc em có giấu tôi chuyện gì không.”
“Có!” Mặt tôi như muốn bùng cháy cọ vào lòng anh, cơ thể nóng bỏng uốn éo chà xát người anh.
“Nói cho tôi biết, Đồng Kha Kha, em nói đi!” Anh giữ chặt tôi, nóng nảy hỏi.
Tôi khó khăn cắn anh một ngụm, cố gắng nói: “Được, em nói cho anh, Cố tổng, em thích anh, muốn em đi…”
“Nên anh muốn em đi, em ở đây này, xin anh….”
Tôi nằm trên người anh thút thít van nài.
Trong phảng phất, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, ngay sau đó tôi bị lật người lại, anh đè lên tôi.
Tôi cố gắng phối hợp làm anh vui, nhưng anh lại né tránh, anh cũng cho tôi nhưng lại cứ trêu chọc khiến tôi như bị treo giữa không trung, khó chịu phát khóc.
Một lúc sau, tới khi tôi cảm giác sắp phát điên anh mới yêu cầu: “Đồng Kha Kha, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được giấu tôi, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi mà, xin anh đấy.” Tôi ôm lấy anh nói lung tung.
Nói xong anh mới hài lòng, đêm nay đã định là một đêm không ngủ…..
Mãi cho tới khi trời hửng sáng, Cố Thanh Thiên mới buông tôi ra, trong lúc mê man ngủ thiếp đi, bên tai như nghe thấy anh nói gì đó, tôi chỉ thuận theo vài tiếng rồi lại xin anh cho tôi ngủ tiếp.
Khi tỉnh giấc, mặt trời đã qua ngọn tre, tôi ngơ ngác hai giây rồi bật mạnh dậy, sau đó kêu lên đau đớn rồi ngã xuống.
Sau khi sinh hai đứa con, eo của tôi quả thật như đồ hết hạn, đã thế tối qua còn bị Cố Thanh Thiên giày vò tưởng như muốn đi luôn rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình tôi, tôi vệ sinh cá nhân rồi chải chuốt một chút, mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng.
Khi xuống lầu cũng không thấy bóng Cố Thanh Thiên đâu, Trạch Khôn đang nằm trong nôi bên cạnh sô pha, Niếp Niếp ngồi bên cạnh nhìn cậu bé, còn dì Trương đang cẩn thận trông nom hai bé.
“Dì Trương, Cố tổng đâu?” Tôi nhìn xung quanh rồi hỏi.
Dì Trương cười nói: “Cố tổng nghe điện thoại xong nói có việc gấp nên đã đi từ sáng sớm rồi.”
Không ngờ đã đi từ sớm rồi à, nếu vậy muốn nhìn thêm một chút nữa cũng không được rồi.
Tôi tiếc nuối mím môi cười giễu.
“Cô Đồng, bữa sáng vẫn còn nóng, tôi kêu người mang lên cho cô nhé?”
“Cháu muốn cho Trạch Khôn bú trước.” Tôi đi tới ôm thằng bé lên cho bé ăn no nê rồi lại quay qua chơi với Niếp Niếp, sau đó mới tới phòng ăn dùng bữa sáng.
Ăn uống no nê xong, tôi đi thẳng lên lầu, điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ Hạng Chương.
Không ngờ gã tới sớm như vậy.
Tôi thở dài một hơi, trong lòng căm ghét gã cay đắng, chỉ đành dụi mắt lấy quyển sổ tiết kiệm trong ngăn kéo nhét vào túi quần, rồi lại lấy con dao cắt trái cây hôm qua giấu vào góc trong cùng của ngăn kéo cẩn thận nhét vào lưng áo, sau đó khoác thêm một lớp quần áo lên.
Đứng trước gương chỉnh sửa lại quần áo tươm tất xong, tôi mới đi xuống lầu.
Cuối cùng tôi cũng phải đi rồi, hơn nữa còn phải vứt bỏ hai đứa con dứt ruột đẻ ra,
Kìm lấy dòng lệ chực rơi, tôi hôn tạm biệt hai đứa, hôn tới mức Niếp Niếp kêu la, còn Trạch Khôn như có thần giao cách cảm với tôi, bé bắt đầu khóc to.
Dì Trương vội tới dỗ bé, còn cằn nhằn tôi là cố ý chọc ghẹo hai đứa.
Tôi mỉm cười chua xót.
Dì Trương nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Cô Đồng, cô sao thế? Có tâm sự à?”
“Không sao.” Tôi khom lưng hôn Niếp Niếp, sau đó hít một hơi thật sâu đứng dậy, “Dì Trương, cháu có việc phải đi ra ngoài, hai đứa bé phải nhờ dì rồi.”
“Đi ra ngoài? Đi đâu? Cậu chủ đồng ý chưa? ” Dì Trương ngạc nhiên.
Tôi cười gật đầu: “Tối hôm qua cháu nói với anh ấy rồi.”
“Vậy cô đi sớm về sớm, không cậu chủ nhỏ lại khóc tìm cô.” Dì Trương cười đùa.
Tôi nhìn kỹ hai đứa con