Niếp Niếp còn bé, con bé nói chuyện thường chỉ ê ê a a tự vui vẻ một mình, hiếm khi thấy nó nói rõ ràng như thế này, nhưng tôi lại không còn tâm trạng đâu để khen con bé.
Đã từng chịu thiệt thòi dưới tay Hạng Chương, sau khi hoàn toàn trở mặt với hắn ta, tôi từng nghĩ rằng sau này mình sẽ không phải sống cuộc sống bị người ta giẫm đạp dưới chân nữa, nhưng bây giờ tôi lại không thể không kiềm chế, mặc cho người nhà họ Cố vênh váo nhìn tôi, mặc cho mẹ của Cố Thanh Thiên độc miệng châm chọc, bởi vì tôi yêu Cố Thanh Thiên!
Thở hắt ra một cái, tôi nhìn Niếp Niếp với ánh mắt hoang mang, sau đó lại nhìn Trạch Khôn, không biết bản thân mình lựa chọn như vậy là đúng hay sai.
“Cô Đồng, cô có điện thoại.” Chị Linh đưa điện thoại cho tôi.
Niếp Niếp nghe thấy tiếng chuông điện thoại hưng phấn vung vẩy cánh tay bé nhỏ, như thể đang nhảy theo tiếng chuông, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con bé tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, giơ tay ra nhận điện thoại.
“Mẹ…”
“Kha Kha, sao mấy hôm nay không gọi về. Bố con lo quá nên bảo mẹ gọi cho con hỏi xem.” Giọng điệu phàn nàn của mẹ vang lên.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện, tâm trạng cũng rối bời, tôi sợ gọi về bố mẹ lại lo lắng, nên tôi không gọi về báo bình an, không ngờ vẫn khiến bố mẹ tôi lo lắng.
“Mẹ, con vẫn ổn, bố mẹ không phải lo gì đâu.” Tôi cười, lại để Niếp Niệp gọi bà ngoại.
Giọng nói ngọng ngọng không rõ ràng của Niếp Niếp khiến mẹ tôi vui lắm, bà gọi cả bố tôi ra nghe điện thoại, hai người nói chuyện với Niếp Niếp cả nửa ngày.
Đợi tâm trạng của hai ông bà khá hơn rồi tôi mới cầm lại điện thoại, nói: “Bố…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, tôi lại gọi lần nữa, bố tôi mới lên tiếng, “Kha Kha, bây giờ con có tiện để nói chuyện không?”
Tôi nhìn chị Linh, ý bảo chị ấy lại bế Niếp Niếp đi, còn tôi cầm điện thoại đi ra ban công.
“Bố, bố có chuyện gì muốn nói ạ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Kha Kha à, bố đã muốn nói với con từ lâu rồi nhưng mẹ con không cho bố nói, hai hôm nay con lại không điện về, bố đoán chắc chắn con đã xảy ra chuyện, con không muốn nói bố cũng không ép. Nhưng bây giờ một mình con nuôi Niếp Niếp, cuộc sống đã không dễ dàng rồi, con không cần gửi tiền về nhà đâu. Bố mẹ cũng không thiếu tiền tiêu.”
Bố nói với giọng nặng nề, bên cạnh vang lên tiếng mẹ càu nhàu, tất cả những âm thanh đó vang lên bên tai lại như đang quanh quẩn trong không trung, tôi có chút không hiểu…
“Bố, bố đang nói gì vậy? Con gửi tiền về nhà?” Tôi ngỡ ngàng hỏi hại.
“Sao cơ? Số tiền đó không phải là con gửi người mang về sao? Vậy thì là của ai?” Giọng của bố tôi đột nhiên trở nên nghiêm nghị, tôi giật mình, đột nhiên nhớ ra.
Người biết địa chỉ của bố mẹ tôi chỉ có Cố Thanh Thiên và Triệu Văn Mãnh, cho nên chắc chắn là do Cố Thanh Thiên giấu tôi làm chuyện này.
Trong lòng tự dưng tràn đầy ấm áp, nhiều đến mức đau lòng, nhiều đến mức tôi chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Cố Thanh Thiên, dùng hết sức mình ôm anh thật chặt.
Chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, anh đã nghĩ giúp tôi.
Hốc mắt nóng nóng, tôi ho khẽ, “Bố, là con gửi người mang về đấy, bố đừng lo, cứ cầm lấy đi ạ.”
“Nhưng con lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Rốt cuộc bây giờ con đang làm việc gì?” Bố tôi truy hỏi.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên trả lời câu hỏi này thế nào, mẹ tôi ở đầu dây bên kia đã cướp lời, “Kha Kha, con đừng đế ý đến bố con, từ sau khi ông ấy sinh bệnh cứ toàn nghi ngờ lung tung, con gái mẹ mẹ biết, chắc chắn là con không làm gì vi phạm pháp luật đúng không?”
“Mẹ, đương nhiên là con không làm chuyện gì vi phạm pháp luật rồi.” Tôi vội vàng trả lời, “Vẫn là mẹ hiểu con nhất!”
Bố mẹ ở đầu bên kia lại cãi cọ vài câu, một lúc sau mới yên tĩnh lại, tôi gọi hai ông bà vài câu, mẹ tôi mới nhỏ tiếng nói, “Kha Kha, con thành thật nói cho mẹ nghe, số tiền đó có phải là do cái vị họ Cố kia đưa đến hay không? Rốt cuộc mối quan hệ giữa con và anh ta hiện giờ là như thế nào?”
“Con với anh ấy… rất tốt!” Tôi ấp úng nói.
Mẹ tôi không biết tôi lại vừa sinh thêm một đứa nữa, nếu như bọn họ mà biết chắc chắn bọn họ sẽ đánh chết tôi.
“Mẹ, mẹ khuyên bố đừng nghĩ nhiều, bây giờ con rất ổn, giữa con với Cố tổng cũng rất tốt, gần đây bọn con bận quá nên không có thời gian về thăm bố mẹ được, đợi lúc rảnh con với anh ấy sẽ về thăm nhà một chuyến…”
“Kha Kha.” Mẹ tôi đột nhiên ngắt lời tôi, giọng nói có phần do dự, “Lần trước em con về đã nói chuyện của con với mẹ rồi, cái vị Cố tổng kia là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hoa đúng không? Có phải là một người rất lợi hại không?”
“Vâng.” Tôi khẽ trả lời.
Mẹ tôi có chút rầu rĩ nói, “Người như vậy mà coi trọng con thật sao? Kha Kha có phải là con lại tự tưởng tượng không đấy?”
“Mẹ!” Tôi dở khóc dở cười, “Con là con gái mẹ đó, mẹ có thể nghĩ tốt về con một chút được không? Con kém cỏi thế à?”
“Ôi trời, kém thì không kém, nhưng hình như cũng không tốt đến mức đó…” mẹ tôi thành thật trả lời.
Không phải là tôi không biết những gì bà nói, rõ ràng là trong lòng đang bất an vậy mà tôi còn phải an ủi bà, bảo bà đừng lo lắng, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.
Cho đến khi tạm biệt định cúp điện thoại, bà mới gọi tôi lại, ấp úng nói, “Kha Kha à, ý của em con là… nó sắp phải đi thực tập rồi, với quan hệ đó của con và Cố tổng ấy, có thể nói hộ nó một câu để nó đến tập đoàn Thiên Hoa thực tập không?”
Không ngờ mẹ tôi lại đưa ra yêu cầu này, tôi thoáng ngẩn ra, những việc thế này mà tôi có thể mở miệng ra nhờ Cố Thanh Thiên sao?
“Kha Kha, con cũng biết bây giờ áp lực công việc rất lớn, mà việc của em con thì cũng không còn cách nào khác…” Mẹ tôi thở dài nói.
Tôi không thể cự tuyệt.
“Mẹ, mẹ đừng vội, chuyện này… con không làm được, phải đợi gặp được Cố tổng đã, hỏi ý kiến của anh ấy thứ xem.” Tôi thành thực trả lời.
Mẹ tôi lập tức vui vẻ, “Kha Kha, mẹ biết là con sẽ giúp được em con mà, vậy bố mẹ đợi tin tức tốt của con nhé.”
Cuộc nói chuyện kết thúc,