Cố Thanh Thiên vừa mới thức dậy trông có vẻ vẫn mệt mỏi, tôi vừa mới định khuyên anh ngủ thêm một lúc thì đột nhiên anh giơ tay ra với tôi: “Sơ yếu lí lịch của em trai em đâu?”
Tôi cúi đầu nhìn bản sơ yếu lí lịch trong tay, đưa cho anh, “Ừm, nó mới năm thứ tư, còn nhỏ…”
“Hơn hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa.” Cố Thanh Thiên xem qua rồi đưa cho tôi, sau đó định đi tắm, sau khi tắm xong nhìn anh có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, lại lấy bản sơ yếu lí lịch của em tôi.
“Tôi sẽ xem xét sau.” Anh vừa đi vừa nói.
Tôi vội vàng đi theo sau anh, giác quan thứ sáu nói với tôi nếu như tôi không giải thích về chuyện của Tạ Yên Duyên nữa thì chắc có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để giải thích nữa.
“Cố Thanh Thiên! Em rất xin lỗi, em không nên đẩy Tạ Yên Duyên, không nên đố kỵ với cô ấy, em không nên nói với cô ấy như thế, anh có thể tha lỗi cho em được không?” Tôi nhỏ giọng, tha thiết nhìn anh.
Vừa nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt của anh lạnh dần đi.
Tôi lại nói sai điều gì sao?
Lúc tôi còn đang mờ mịt không hiểu gì thì Cố Thanh Thiên giễu cợt, “Em tưởng tôi để ý đến việc em làm gì cô ta sao?”
Nói xong anh sải bước đi nhanh, để một mình tôi rối bời.
Anh không để ý, vậy tại sao lúc đó anh lại đưa cô ta đi rồi cả đêm không về?
Tạ Yên Duyên có thể giúp đỡ anh mà tôi lại liều lĩnh đắc tội với cô ta, anh tức giận cũng là phải, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại nói như vậy.
Đứng đó một lúc rồi tôi mới đuổi theo anh, muốn nói chuyện với anh nhưng đợi đến khi tôi ra ngoài rồi thì chỉ thấy anh đã lái xe đi.
Tôi siết chặt nắm đấm, nói với chính bản thân mình nhất định lần sau tôi sẽ nói rõ ràng với anh.
Lại qua hai ngày nữa Cố Thanh Thiên mới trở về, nhìn anh có vẻ thoải mái hơn một chút, còn sắp xếp xong công ty thực tập cho em trai tôi nữa, là một chi nhánh của công ty xây dựng Linh Viên, cũng thành lập được vài năm, ở tại thành phố mà em tôi đang học đại học, hơn nữa cũng đúng chuyên ngành của em trai tôi.
Tôi rất vui vẻ cảm ơn anh, sau đó nói tin tức này cho mẹ biết, mẹ tôi biết được tin này cũng rất vui bảo tôi cảm ơn Cố Thanh Thiên.
Thấy mẹ tôi hài lòng tôi mới yên tâm gọi điện thoại cho em trai, nói cho nó việc chuẩn bị đi làm.
Ai ngờ, tôi nói xong nó lại không vui vẻ gì, “Chị, chị bảo em thực tập ở đây á?”
“Sao nào?” Phát hiện ra nó không vui, tôi có hơi bực, “Em không thích à? Chị cảm thấy ở gần trường em thì rất tiện mà.”
“Chị có đần không đấy?” Em trai tôi lập tức bật lại, “Chị với Cố Thanh Thiên đã là quan hệ đó rồi thì bảo anh ta cho em vào tổng công ty của tập đoàn Thiên Hoa làm việc có gì khó đâu, ở cái công ty bé tí này thì làm ăn được cái gì?”
“Hơn nữa bố mẹ cũng không ở bên cạnh, một mình chị thân cô thế cô, em đến đó cũng có thể giúp đỡ chị mà.”
Tôi nghe xong ngẩn ra, “Giúp chị? Giúp chị cái gì?”
“Giúp chị trông chừng Cố Thanh Thiên và tập đoàn Thiên Hoa chứ gì, nếu chị kết hôn với anh ta thì chẳng phải là một nửa tập đoàn Thiên Hoa sẽ trở thành của chị rồi còn gì? Nếu anh ta không lấy chị cũng không thể để anh ta chiếm lời như thế được, em giúp chị thì thế nào cũng được một công ty con chứ?” Em trai tôi nói chẳng chút khách khí.
Tôi trợn mắt, không thể tin nổi đây là những gì mà em tôi có thể nói ra được.
“Này, em có phải là Đồng Vĩ Phong không đấy?”
Em trai tôi bực mình nói: “Chị nói thế là sao hả? Trèo cao rồi định không nhận đứa em trai này nữa đúng không, chuẩn bị tìm một công ty con lèo tèo nào đấy vứt em vào chứ gì?”
Đúng là em trai tôi nhưng tại sao nó lại nói những câu như thế này?
“Chị là chị em đấy!” Tôi kiềm chế nhắc nó.
Nó trả lời với vẻ mất kiên nhẫn, “Nói thừa, nếu như chị không phải là chị của em thì sao em lại có thể nghĩ đến việc đến Phùng Thị giúp chị chứ?”
“Chị, chị phải nghĩ cho kỹ, lúc này không nắm chắc cơ hội thì mấy năm nữa lúc chị già rồi xấu rồi thì không vớt được tí lợi ích nào nữa đâu.”
Nghe nó nói càng lúc càng quá đáng, tôi không nhịn nổi hét vào điện thoại, “Đồng Vĩ Phong! Tại sao em lại có thể nói như thế hả? Em học ở đâu những câu khốn nạn như thế hả?”
“Chuyện đó là chị làm mà, em chỉ nói thôi thì có làm sao đâu?” Em trai tôi bực bội nói.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại mới trầm giọng nói, “Em không hiểu gì cho nên những gì em vừa nói chị coi như không nghe thấy, cũng không trách em.”
“Còn về phần nơi em thực tập thì chị đã sắp xếp xong cho em rồi, nếu như em không thích thì chị cũng không ép, đi hay không tùy em.”
“Nhưng em cũng đừng đòi hỏi được vào làm ở tổng công ty tập đoàn Thiên Hoa, chị khuyên em đừng mơ mộng nữa, chị của em không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”
Nói xong tôi cũng không quan tâm em trai tôi có tức giận hay không, dứt khoát cúp máy luôn, sau đó ngồi sụp xuống thở phì phì.
Đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời hồi nhỏ vẫn thường theo sau tôi như hình với bóng lại trở nên…
Điều khiến tôi mất mặt nhất là Cố Thanh Thiên đứng ngay trước mặt tôi, cách một khoảng không xa, đã nghe được toàn bộ câu chuyện.
Đúng lúc tôi không biết phải làm thế nào mới được thì Cố Thanh Thiên đã lên tiếng trước, “Em trai em không hài lòng sao?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, không giấu anh, vừa nãy giọng em trai tôi to như vậy chắc anh cũng nghe thấy hết, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.
“Muốn đến tổng công ty ở Phùng Thị làm sao?” Cố Thanh Thiên nhướng mày.
Tôi gật đầu, nghiến răng nói, “Không cần quan tâm đến nó, thằng bé này hư mất rồi!”
Cố Thanh Thiên nghĩ rồi nói, “Muốn đến bên này cũng không phải là không được nhưng tổng công ty không có ngành đúng với chuyên ngành của cậu ta, hoặc là tìm công ty khác để thực tập hoặc là rèn luyện ở bộ phận nghiệp vụ như lúc đầu em mới vào làm.”
Tôi lập tức lắc đầu nói: “Nó không thích hợp với bộ phận nghiệp vụ.”
Em trai tôi trở nên hám lợi như thế, nó mà làm ở bộ phận nghiệp vụ rất dễ sai lầm, tôi không thể cho nó cơ hội đó được.
Thấy tôi không đồng ý, Cố Thanh Thiên cũng không khuyên nữa, nhún vai rồi đi tắm một mình.
Tôi ngồi một lúc ở đó, không nhịn được mà gọi điện cho mẹ, nói