Tôi không muốn cãi lý với người lớn tuổi, chỉ nhìn về phía Cố Thanh Thiên, tôi chờ anh lên tiếng. Ánh mắt anh rất lạnh lùng, biểu cảm cũng không vui vẻ gì, nhưng tôi đã không còn gì phải sợ nữa rồi. Khi tôi ý thức được mình cùng lúc mất đi hai đứa con, thì đã không còn gì khiến tôi phải sợ nữa.
Cố Thanh Thiên thấy tôi im lặng nhìn thẳng vào anh, anh nhíu mày, “Cô muốn đi à?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Cô đi theo tôi!” Anh nắm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi lên tầng.
“Anh Thánh…” Khi đi qua Ôn Nhã Gia, cô ta kêu tên anh một cách yếu ớt và dịu dàng.
Bước chân của anh hơi dừng một chút, tôi thầm cảm thấy thật buồn cười, bèn kéo tay anh ra, “Cố tổng, để tôi đưa Niếp Niếp đi đi.”
Họ cần một người thừa kế, Niếp Niếp của tôi không là gì cả.
“Đồng Kha Kha, cô đừng có mơ!” Cố Thanh Thiên gằn giọng, nghe trong giọng nói của anh như có tiếng rít răng.
“Em ở lại thì anh sẽ không quan tâm đến cô Ôn đây nữa sao?” Tôi hỏi, tôi không nói quá to hay nói quá nhỏ, nhưng đủ để cả Cố Thanh Thiên và Ôn Nhã Gia nghe thấy.
Ôn Nhã Gia sợ hãi gọi tên anh và kéo lấy tay anh, “Anh Thánh à…”
Tôi nhìn bàn tay cô ta đặt trên khuỷu tay của Cố Thanh Thiên, anh cũng không có ý tránh né. Tôi không nói thêm gì nữa, đây chính là lựa chọn cuối cùng của anh ấy rồi.
“Đồng Kha Kha, cô bình tĩnh lại trước đã rồi chúng ta nói chuyện.” Anh nói bằng giọng rất lạnh lùng, rồi gọi Toàn Hà Đăng đưa tôi đi.
“Niếp Niếp…” Tôi không cam lòng mà gọi tên con mình, phát hiện con tôi đã bị Cố Hồng Minh dẫn đi từ bao giờ rồi.
“Đưa cô ta đi!” Cố Thanh Thiên ra lệnh.
Tôi không còn để ý được điều gì khác, vội vàng nhìn xung quanh kiếm tìm Niếp Niếp, Toàn Hà Đăng kéo mạnh tôi ra ngoài.
“Đồng Kha Kha, cô nghĩ kỹ chưa đấy?” Toàn Hà Đăng kéo tôi vào xe rồi hỏi.
Tôi hỏi ngược lại, “Anh cũng thấy rồi đấy, anh nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?”
Toàn Hà Đăng thở dài, “Thôi được rồi, cô cứ tìm chỗ ở trước đã, chuyện con bé thì để nói chuyện với Cố tổng sau. Cô đi cũng không mang gì theo, để tôi về bảo chị Linh dọn đồ cho cô.”
Tôi định về nhà mẹ đẻ, nhưng anh ta nói vậy, mong ước được gặp con của tôi lại nhiều hơn, tôi muốn nói chuyện với Cố Thanh Thiên, tôi có thể cầu xin anh, có thể để Trạch Khôn lại để đổi lấy quyền giám hộ Niếp Niếp.
Nhưng giờ cả Niếp Niếp và Trạch Khôn đều đang ở nhà họ Cố, tôi lấy gì để ra điều kiện với họ chứ?
Khi tôi vẫn còn do dự, Toàn Hà Đăng đưa tôi đi tìm khách sạn để tôi nghỉ lại.
Tôi vẫn chờ trong phòng, không ra ngoài lấy nửa bước, tôi chờ Cố Thanh Thiên đến tìm tôi.
Mãi đến hôm sau anh mới đến, tôi đã nghĩ rất kỹ những câu phải nói, thấy anh đi vào, tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nói chuyện với anh.
“Cố tổng.” Tôi rót một chén trà cho Cố Thanh Thiên.
Anh không để ý đến chén trà ấy mà chỉ hỏi tôi, “Cô muốn thế nào?”
“Em thấy em không hợp Cố gia cho lắm, em định đưa Niếp Niếp về nhà bố mẹ ở một thời gian, hai cụ lớn tuổi rồi, muốn có con cháu bên cạnh chăm sóc.”
“Trạch Khôn thì sao?” Anh nhíu mày.
Tôi đáp, “Cố gia sẽ đối xử tốt với Trạch Khôn thôi.”
“Ha ha, nói cứ như nhà tôi đối xử tệ bạc với Niếp Niếp vậy, Cố gia để nó thiếu ăn thiếu mặc hay bị ngược đãi sao? Đồng Kha Kha, cô có thấy lời cô nói vô lý không?”
Trọng điểm của tôi vốn không phải điều này, nên tôi không phản bác lại anh, chờ anh nói xong mới đáp, “Cố tổng, anh biết là em không có ý đó mà… em chỉ muốn đưa bé về với ông bà ngoại…”
Anh không để tôi nói hết câu đã không kiên nhẫn ngắt lời, “Cô vừa đưa nó về được mấy ngày, muốn về nữa thì chờ một thời gian nữa lại về chứ.”
“Cố tổng!” Tôi không kiềm được mà kêu lên, “Ý của em là… Chúng ta chia tay đi, hai đứa con… một đứa đi theo em, một đứa theo anh, chúng ta…”
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên đột nhiên quát lên.
Tôi đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì câu quát đầy tức giận của anh đã khiến tôi sợ tới mức nín bặt.
“Đồng Kha Kha, cô điên rồi, điên rồi mới dám nói ra những lời như thế!”
Ánh mắt hung dữ của anh khiến người ta run sợ, tôi không kiềm chế được mà lui lại, cảnh giác nhìn anh.
“Tôi sẽ bảo thư ký Triệu đưa cô đến biệt thự Kiên Dung ở vài ngày, chờ cô tỉnh táo lại rồi nói.” Anh nói xong thì đi luôn, tôi thấy thế mới vội vàng ngăn anh lại.
“Cố tổng, Cố tổng, giờ em tỉnh táo lắm, những lời em vừa nói đều là thật lòng… Ư…” Cổ họng tôi đột nhiên bị bóp chặt, khiến tôi không thốt lên lời, tôi nhìn anh với ánh mắt hoảng sợ, cảm giác bàn tay đang bóp cổ mình càng lúc càng siết chặt…
“Đồng Kha Kha, tôi không muốn nghe những lời như vậy nữa. Nếu cô dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi…”
Anh tàn nhẫn đến vậy, tôi không nói lên lời, cũng không thể gật đầu, chỉ có thể máy mắt để biểu lộ ý của mình.
Bàn tay đang siết cổ tôi buông dần, tôi giật tay anh xuống, ho mạnh vài tiếng mới khàn giọng mà nói, “Cố tổng à, rốt cuộc thì ai trong chúng ta mới điên chứ? Anh thích cô Ôn cơ mà? Những bộ đồ này đều mua cho cô ấy mà? Giờ cô ấy quay về rồi, anh đem đồ qua cho cô ấy đi, rồi nói cho cô ấy biết tấm lòng của anh, sau đó hạnh phúc bên nhau trọn đời, như thế không tốt hay sao? Anh giữ em lại làm gì chứ? Em ở lại cũng làm được gì cơ chứ?”
“Em đã tra tư liệu rồi, thắt ống dẫn tinh thì chỉ cần làm một ca tiểu phẫu thôi là anh sẽ lại bình thường, anh và cô Ôn sẽ lại có con, nếu anh lo không có thì em để Trạch Khôn lại cho hai người, em tin rằng anh sẽ đối xử tốt với thằng bé, em chỉ muốn đưa Niếp Niếp đi thôi…”
“Cố tổng, anh đừng giận vội, anh cứ nghĩ kỹ lại lời em nói đi, chẳng lẽ em nói sai sao?”
Tôi khom người, nói xong mới ngẩng đầu lên, thì không thấy Cố Thanh Thiên đâu hết. Anh đã đi ra tận cửa từ lúc nào rồi, tôi ngẩn người, anh có nghe thấy những lời tôi vừa nói hay không.
“Đồng Kha Kha, cô ngoan ngoãn ở biệt thự đi, không có sự cho phép của tôi thì không được ra ngoài nửa bước!”
Cố Thanh Thiên nói xong câu này thì bỏ đi, sau đó Triệu Văn Mãnh và Toàn Hà Đăng đi vào, hai người đều nhìn tôi với vẻ khó xử.
Tôi biết, dù họ khó xử đến thế nào đi nữa thì vẫn phải nghe theo lệnh của Cố Thanh Thiên mà thôi.
Tôi cũng không chống đối, cũng không chạy trốn, tôi mong Cố Thanh Thiên nghe thấy những lời tôi nói, và rồi anh sẽ nghĩ rõ ràng thôi.
Tôi ngoan ngoãn đi theo hai người ấy đến biệt thự Kiên Dung, Toàn Hà Đăng nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại thôi.
Triệu Văn Mãnh nói với tôi, “Đồng Kha Kha, cô chịu khó ở đây một thời gian, nhà cửa đã dọn dẹp xong hết rồi, tủ lạnh trong bếp có đồ ăn, sau này có việc gì cần, cô có thể liên hệ với tôi hoặc là nói với Cố tổng đều được…”
Tôi gật đầu rồi nhìn họ đi khỏi, cùng lúc ấy, tôi cũng nghe thấy tiếng khóa cửa.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật nực cười, cả đời tôi chỉ yêu hai người đàn ông, mà hai người này đều giam lỏng tôi, chẳng lẽ cái số tôi nó định sẵn là phải vậy rồi?
Chỉ mong rằng Cố Thanh Thiên đừng vô lý như Hạng Chương.
Tôi thở dài, nên làm gì thì làm cái đó thôi, dù sao tôi bây giờ, sống khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Mối quan hệ giữa tôi và Cố Thanh Thiên cứ căng thẳng như vậy. Anh không để tôi đi, cũng không tới gặp tôi, hẳn cũng không quan tâm tôi sống hay chết.