“Đương nhiên anh nói không đúng, chồng em rất yêu em, chúng em rất yêu nhau!” Tôi lạnh mặt nói.
“Vậy sao? Vậy là ai mặc như vậy bị người ta đuổi ra phố lang thang, suýt nữa bị xe đụng chết?”
Tôi cắn răng, tuyệt không thừa nhận: “Đó là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Chẳng lẽ cô mặc như vậy ở nhà lén lút với đàn ông, bị chồng cô phát hiện, cô hoảng hốt chạy loạn đến suýt nữa bị xe đụng chết?”
Sự trêu chọc trong giọng nói khiến người ta khó chịu không thôi, tôi hít một hơi thật sâu: “Cố tổng, em thật sự không phải người như vậy, trí tưởng tượng của anh quá phong phú rồi đấy.”
Cố Thanh Thiên cười lạnh nói: “Mong là thế. Có điều Đồng Kha Kha cô phải nhớ cho kỹ, lúc ở chung với tôi, cô tuyệt đối không thể có người đàn ông khác, cho dù là Hạng Chương cũng không được.”
“Mong là vậy.” Tôi tức giận trả lại anh câu vừa rồi.
Lời vừa rồi của anh thật khó nghe, tôi rất khó kìm chế lửa giận, nhưng nói xong tôi lại hối hận, sợ chọc giận anh thì tôi cũng chẳng yên thân.
Liếc nhìn anh, nhìn thấy sắc mặt anh tái xanh, tôi biết nhất định là câu trả lời vừa rồi của tôi đã làm anh không vừa ý.
Trong lòng tôi nhấp nhổm không yên, lại có một khoái cảm trả thù, đầu nóng lên, tiếp tục nói: “Dù sao Hạng Chương cũng là chồng em, anh ấy có nhu cầu em cũng không thể từ chối.”
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tôi suýt chút nữa đập vào kính chắn gió.
Tôi hét lên, chưa hoàn hồn mà nhìn Cố Thanh Thiên: “Anh làm gì vậy?”
“Cút xuống!” Cố Thanh Thiên tím mặt, trên cổ nổi gân xanh: “Cút!”
Tôi vội vàng cởi dây an toàn rồi xuống xe, nhìn anh cho xe chạy giống như là mũi tên rời dây cung vậy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Trên người không mang tiền và điện thoại di động, cái gì cũng trong túi, túi ở trên xe, tôi nện giày cao gót, đi bộ ba tiếng mới về đến khách sạn.
Túi xách của tôi bị ném trên đất, Cố Thanh Thiên không ở đây, tôi như gãy mất hai chân, đến phòng tắm xả nước nóng ngâm người thư giãn.
Cơ bản là vừa mệt vừa bấp bênh, tôi ngủ trong bồn tắm, mãi đến khi nước đã lạnh tôi mới tỉnh,