Tên điên! Tên khốn nạn! Biến thái!
Tôi không tiếng động mắng to, trên bàn hai tay ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không có bất cứ tác dụng nào.
Cảm giác được tay anh đưa tới, tôi lo lắng suýt chút nữa kêu to.
Trong khoảnh khắc anh đang đụng tôi, tôi rõ ràng nghe thấy một tiếng động phát ra từ thang máy.
Là ảo giác hay là thật? Tôi có chút phản ứng không kịp.
Sau đó, Cố Thanh Thiên đột nhiên buông tôi ra.
Không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa, hai đầu gối mềm nhũn quỵ xuống mặt đất, cằm đụng vào bên mép bàn, rất đau.
Ngay sau đó, Cố Thanh Thiên liền nhét tôi vào chỗ trống trong bàn làm việc, tôi đang không biết phải làm sao thì nghe thấy âm thanh của Hạng Chương.
“Cố tổng…”
Tôi chợt giơ tay lên bịt miệng, bịt lấy tiếng kêu sợ hãi.
Là Hạng Chương!
Thế mà lại là Hạng Chương!
Hắn đang ở trong phòng làm việc này, khoảng cách của hắn với tôi chỉ xa hai bước chân, nếu như bị hắn phát hiện tôi trong bộ dạng như vậy thì…
Không! Không được!
Tôi cuộn tròn người lại, cuộn càng nhỏ càng tốt, chỉ là hận không thể thu nhỏ lại thành một hạt bụi, ai cũng không thể nhìn thấy.
“Có chuyện gì sao?” Tôi nghe thấy Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Anh sẽ không bán đứng tôi chứ? Tôi sợ đến lạnh run.
“Cố tổng, đây là tài liệu của anh, chúng tôi đã xử lý xong rồi, trưởng phòng Kiều bảo tôi đem cho anh xem.”
Tiếng bước chân tiến gần, dừng lại trước bàn làm việc, cách tôi chỉ có gang tấc.
“Vất vả cho mọi người rồi, đặt ở đây đi.”
“Không vất vả, đây là việc chúng tôi nên làm mà. Cố tổng có vấn đề cần gì dặn dò không ạ?” Giọng Hạng Chương lễ độ, cung kính.
“Không có, mọi người tan làm về nhà nghỉ ngơi đi.” Cố Thanh Thiên nói.
“Vậy chúng tôi về trước vậy.”
Tiếng bước chân vang lên, tôi nín thở nghe.
Ngay sau đó, giọng Hạng Chương lại vang lên: “Ơ? Cố tổng không dùng bữa sáng sao?”
“Ừm.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng hừm một tiếng.
“Cố tổng, Đồng Kha Kha cô ấy…”
Nghe thấy Hạng Chương nhắc đến tên của mình, tôi sợ đến phát ngất, sao hắn lại nhắc đến tên của tôi chứ? Có phải hắn phát hiện được cái gì rồi không?
“Cô ấy đưa bữa sáng xong liền đi rồi!”
Cố Thanh Thiên trả lời làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm, không kiềm chế được nước mắt cứ thế tuôn ra.
Anh không bán đứng tôi! Không có!
Tôi vừa may mắn lại vừa khổ sở, cảm xúc rối bời, trong lòng cũng rối bời.
“Ra ngoài đi.” Cố Thanh Thiên đột nhiên đá tôi một cái.
Tôi vô tri vô giác, ngây ngô, run cầm cập chui ra ngoài.
Cố Thanh Thiên khoanh hai tay, dựa vào ghế nhìn tôi.
Mặc dù biết Hạng Chương đã rời đi, tôi an toàn, nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Tôi vừa run rẩy lấy chiếc quần sửa sang lại quần áo của mình, vừa chảy nước mắt nói: “Em không, tối hôm qua em không cùng Hạng Chương làm…”
Đáp án mà anh muốn, tôi đã nói hết cho anh rồi! Tôi sợ, thực sự rất sợ!
“Tôi biết! Biểu hiện khá lắm.” Cố Thanh Thiên gật đầu, nhìn anh rất thoả mãn, “Xem ra cô nhớ rõ lời của tôi.”
Tôi sợ sệt không ngừng rơi lệ.
Một tấm thẻ tín dụng đột nhiên vứt trước mũi chân của tôi.
“Muốn thưởng cái gì thì tự mua đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Thiên, lắc đầu sau đó lùi một bước: “Không, em không cần…”
“Cố, Cố tổng, em có thể đi được không?” Tôi cắn môi, thấp giọng hỏi.
“Cút đi.” Mặt anh không biểu cảm nói.
Tôi như trút được gánh nặng xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy một mạch đến thang máy, lúc dừng lại, mới phát giác chân mình đang không ngừng đảo quanh.
Bấm thang máy xuống lầu, tôi đột nhiên nghĩ đến việc Hạng Chương cũng vừa mới đi, nếu bây giờ tôi xuống dưới, có khi nào gặp hắn không?
Việc này tôi không dám mạo hiểm, nhìn xung quanh rồi ra khỏi thang máy, lập tức đi đường thang bộ.
Chân tôi như nhũn ra, vừa đi vừa vịn, tôi đỡ tay vịn thang lầu, rồi chạy nhanh xuống.
Đến tầng một rồi, tôi đi ra từ trong thang bộ, không ngờ lại nhìn thấy Hạng Chương đang đứng ở đại sảnh.
Hắn chắp tay sau lưng, đứng ở ngay chính giữa đại sảnh, hình như đang nhìn cái gì nhưng lại giống đang đợi chờ cái gì đó hơn.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, lúc này tránh cũng không kịp nữa rồi, bởi vì hắn đã nhìn thấy tôi, còn mỉm cười với tôi.
Lúc xuống tầng đột nhiên mồ hôi cứ thế đổ xuống, tôi rùng mình, giương mắt nhìn Hạng Chương đi tới trước mặt của tôi.
“Hạng… Hạng Chương…”
Hắn đang chờ tôi sao? Hắn có phải phát hiện ra gì rồi hay không? Tôi khẩn trương đến không thể hô hấp, hai tay siết thật chặt hai bên mép quần, chỉ sợ vừa buông lỏng, tay sẽ run mà bị hắn nhìn ra đầu mối.
“Kha Kha, em làm gì thế? Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi, dang tay ra dường như muốn sờ trán của tôi.
Tôi ngẹo đầu, tránh hắn.
Tôi không dám để cho hắn chạm vào tôi, tôi sợ hắn sẽ nhìn ra manh mối nào đó.
“Kha Kha?” Anh mở to mắt nhìn tôi, giống như không dám tin tôi lại né tránh hắn.
Tôi vô cùng khẩn trương, cái khó ló cái khôn nói: “Em… em mới chạy hai lượt thang bộ để giảm béo! Haha, giảm béo…”
“Giảm béo?” Hạng Chương càng kinh ngạc hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, cười ngây ngô với hắn, dùng tay áo lau lau cái trán.
“Đúng vậy, giảm béo, giảm béo, chạy hai lượt thang bộ, toàn thân ra đầy mồ hôi.” Tôi giả vờ làm ra dáng vẻ mệt mỏi nói.
“Đồ ngốc.” Hắn lắc đầu cười than thở, “Em vốn dĩ không cần phải giảm béo.”
“Nhưng em cảm thấy dạo gần đây rất mập rồi.” Tôi cứng đầu nói.
“Anh lại không chê em mập.” Hắn phì cười không dứt rồi sờ sờ đầu tôi.
Bàn tay của hắn thật ấm áp, cũng ấm áp như nụ cười của hắn vậy, trong lòng bàn tay của hắn tim tôi đập loạn nhịp, cứ nhìn hắn.
“Kha Kha, em biết em như vậy trông giống cái gì không?” Hạng Chương nhếch miệng nở nụ cười.
Tôi chớp mắt nhìn hắn, hắn cười rồi nói: “Trông em vừa nãy giống như con chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ vậy.”
Tôi cũng cười rộ lên cùng hắn, nhưng chỉ có mình tôi biết, trong lòng tôi cay đắng biết bao.
Hắn nói không sai, tôi chính là một con chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin sự tha thứ của hắn, cầu xin hắn chăm sóc tôi…
“Thôi không đùa nữa. Kha Kha, chúng ta về nhà thôi.” Hắn rút tay ra, cười nói với tôi.
“Công việc của anh xong hết rồi chứ?” Tôi làm bộ hỏi.
“Ừ, đều làm xong hết rồi.” Hạng Chương gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đằng sau.
“Cố tổng…”
Cố Thanh Thiên?
Thần kinh của tôi lập tức căng thằng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Cách chúng tôi không xa ở trước thang máy, không phải là Cố Thanh Thiên sao?
“Cố, Cố tổng!” Tôi lắp ba lắp bắp gọi theo Hạng Chương.
Cố Thanh Thiên sải bước đi tới,