“Đồng Kha Kha, coi như là tôi bố thí cho cô, tránh cho cô trở về bị chồng cô trách mắng là đồ vô dụng!”
Giọng anh khàn khàn, nhìn thẳng vào tôi, mà tôi, trừ hơi thở trầm thấp ra thì không nói được lời nào…
Cuối cùng, khi tôi bị anh đuổi xuống xe, chân tôi mềm nhũn, đứng không vững, tuy áo ngủ che giấu được thân thể tôi, nhưng lại không che giấu được những chuyện mờ ám vừa xảy ra.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể nhớ nổi, trong đầu tôi chỉ còn lại hình ảnh của một cặp mắt đen như mực.
Tôi đứng dưới lầu một lát, gió đêm lạnh lẽo thổi tan sự nóng rực trong người tôi.
Ngay khi tôi không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, dùng lực đè chặt bả vai tôi.
“Kha Kha! Kha Kha! Em vừa đi đâu vậy? Em có biết em dọa chết anh rồi không?”
Là Hạng Chương!
Tôi rung động, ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn của hành lang, tôi nhìn thấy vẻ lo lắng của hắn.
“Hạng Chương…”
Hốc mắt tôi nóng lên, tôi rất muốn ôm hắn khóc lớn một trận, muốn nói cho hắn biết tối nay tôi bị người ta bắt nạt.
“Hạng Chương, em…”
“Đừng nói gì cả, chúng ta về nhà! Chúng ta về nhà được không?” Hạng Chương bắt đầu cắt ngang lời tôi, giọng cầu khẩn.
Tôi gật đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện, đi theo hắn, trở về nhà.
Vừa vào cửa, bầu không khí vừa quen thuộc vừa ấm áp lập tức bao phủ tôi, đây là hương vị của nhà, là nhà của tôi và Hạng Chương, là nơi an toàn nhất.
Nước mắt trào ra, tôi đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng Hạng Chương, khóc lớn lên.
Hạng Chương vội vàng xoay người lại: “Sao vậy? Em sao vậy?”
“Hạng Chương, anh có biết không, tối nay em…”
“Tối nay không xảy ra chuyện gì cả!” Hạng Chương nhanh chóng cắt ngang lời tôi: “Kha Kha, anh không nên cãi nhau với em, anh không nên làm em tức giận, tất cả đều do anh sai, em đừng bỏ nhà đi có được không?”
Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn hắn.
“Không! Không phải anh sai, là em sai, em sai…”
Tôi khóc đến tan nát cõi lòng, hối hận vô cùng.
Qua đêm nay, tôi đã không phải là tôi trước kia, nhưng hắn thì vẫn là hắn…
Tôi không nên nghe lời của Giai Tinh, mua bộ váy ngủ này, tôi không nên mặc bộ đồ đó lên người để dụ dỗ Hạng Chương, càng không nên vì bị hắn cự tuyệt mà quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài.
Mà cực kì không nên nhất chính là…
Tôi che miệng khóc đến không thở nổi.
Tôi không nên lên xe Cố Thanh Thiên, tôi không nên uống rượu, không nên cố gắng chứng minh bản thân, ở trước mặt anh cởi áo choàng…
Tôi rốt cục bị sao vậy?
“Hạng Chương, Hạng Chương! Em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao?” Tôi che mặt, ngồi trên mặt đất khóc không ngừng.
“Kha Kha, đừng khóc, đừng khóc nữa…” Hạng Chương ngồi xổm trước mặt tôi, hai hốc mắt đỏ hồng nhìn tôi: “Em khóc như vậy, anh đau lòng