Phía sau lưng đột nhiên có khí nóng phun tới, là Cố Thanh Thiên.
Anh ta vừa ngửi người tôi vừa nói: “Thật là vật nhỏ nhạy cảm, đến bôi thuốc cũng có cảm giác, hử?”
Lời của anh ta khiến tôi xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Tôi thực sự không muốn như vậy, nhưng không biết có chuyện gì, chỉ cần anh ta đụng tới, tôi sẽ mềm đi.
Rõ ràng là tôi chống cự anh ta mà.
Sợ anh ta sẽ tiếp tục, tôi uốn éo người kéo tấm chăn ở một bên qua đắp lên người: “Cố tổng, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi nữa…”
Anh ta không ép buộc tôi nữa, ném thuốc mỡ cho tôi rồi đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, rất lâu sau anh ta cũng chưa trở lại, tôi muốn đi cũng không rời đi được.
Lúc ngủ được mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình.
Tôi giật mình mở mắt, thấy Cố Thanh Thiên nằm trước ngực mình.
Thứ đỏ hồng bị anh ta dùng sức mút thỏa thích, tôi liên tục thở gấp, dùng hai tay mềm nhũn đẩy anh ta.
“Đừng… đừng như vậy, ngày mai Hạng Chương trở về…”
Anh ta ngừng lại ngay lập tức, đột nhiên cắn tôi một cái.
Tôi đứng thẳng người dậy, kêu đau một tiếng.
“Hăn ta trở về có liên quan gì đến tôi, tôi lại muốn biết sau khi hắn ta nhìn thấy cô một thân vết tích hoan ái này sẽ có phản ứng gì.”
Cố Thanh Thiên cắn răng nghiến lợi nói, sức lực trên tay lại lớn hơn.
Anh ta cố ý làm tôi đau, cố ý khiến tôi vết thương mới quên vết thương cũ, buổi sáng lúc thức dậy, tôi nhìn cơ thể loang lổ trong gương, khóc không ra nước mắt.
Thuốc mỡ có nhiều hơn nữa cũng không thể khiến những dấu vết này biến mất trong chớp mắt, tôi chỉ có thể cầu khẩn sẽ không bị Hạng Chương thấy.
Trong gương chiếu ra khuôn mặt cười đắc ý của Cố Thanh Thiên.
“Nhớ nói cho tôi biết phản ứng của hắn ta.” Trong giọng hắn tràn đầy ác ý.
Tôi cụp mắt xuống, sau khi bôi xong thuốc mỡ, tôi mặc quần áo vào, coi như mình không nghe thấy.
Tên Cố Thanh Thiên này thật sự là xấu xa từ đỉnh đầu đến bàn chân, càng để ý đến anh ta anh ta lại càng làm càn, ngoại trừ làm như không thấy, tôi cũng không còn cách nào khác.
Cố Thanh Thiên cảm thấy thỏa mãn với ác ý trong lòng, không tiếp tục làm phiền tôi nữa, mà cả ngày tôi đều thấp thỏm chờ Hạng Chương trở về.
Mười giờ tối, Hạng Chương mới phong trần về nhà.
“Kha Kha, anh đã về rồi.” Hắn đứng ở cửa mỉm cười với tôi, nước mắt của tôi rơi xuống không giải thích được.
“Hạng Chương…”
“Tại sao khóc?” Hạng Chương rất kinh ngạc.
Tôi vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt: “Không sao, chỉ cảm thấy rất nhiều ngày không gặp anh rồi.”
“Cô gái ngốc.” Hắn sờ đỉnh đầu tôi, cười nói: “Trước đây em thường đi công tác, vừa đi đã là mấy ngày, anh cũng không giống như em.”
“Nhưng em chính là như vậy, em nhớ anh.” Tôi nhào vào ngực hắn, nghẹn ngào nói.
Ngoại trừ tôi, không ai biết tôi đang khóc vì điều gì.
Muốn khóc một hồi trong ngực hắn hơn, muốn hắn ôm tôi, an ủi tôi nhiều hơn, nhưng Hạng Chương lại đẩy tôi ra.
“Được rồi, đừng khóc, anh rất mệt, muốn tắm rửa đi ngủ.”
Nói rồi, hắn đưa va li cho tôi để tôi dọn dẹp, còn mình thì đi vào phòng tắm.
Tôi mở va li của hắn ra, lấy hết quần áo và đồ dùng hằng ngày ra, quần áo cần giặt thì để qua một bên.
Khi đang dọn dẹp, khóe mắt tôi liếc thấy một đồ vật khác thường.
Tôi nhíu mày, lật đống quần áo đợi giặt kia lên, rút thứ đồ vừa nhỏ vừa mỏng ấy ra.
Chớp mắt, tôi giống như bị người ta gõ một cái đến hôn mê, trước mắt đều biến thành màu đen.
Một chiếc bao cao su chưa bóc…
Từ khi kết hôn với Hạng Chương đến nay, nhà chúng tôi chưa bao giờ mua thứ này.
Sao hắn lại có cái này…
Tôi bắt đầu run rẩy không khống chế được, các hình ảnh hiện lên trong đầu.
Hạng Chương! Kiều Kha Nguyên! Đi công tác! Tiếng rên rỉ vang lên ở phòng khách lúc nửa đêm! Bóng người rung động trước máy tính!
Tất cả đều bị chiếc bao cao su này nối lại, tay chân tôi lạnh lẽo, cả đời này chưa bao giờ phẫn nộ và chật vật như giờ phút này.
Vì sao?
Vì sao?
Tôi siết thật chặt chiếc bao, trong đầu hò hét loạn cào cào, hận không thể vọt vào phòng tắm bắt Hạng Chương giải thích rõ.
Đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng Hạng Chương.
“Kha Kha, lấy quần áo qua đây cho anh, anh quên cầm rồi.”
Tôi chợt hồi phục tinh thần lại, nhìn bao cao su trong tay, nhét lung tung vào đống quần áo kia, nghĩ lại thấy không được, tôi lấy ra nhét vào túi quần mình.
Tôi đi đến tủ quần áo cầm quần áo tới phòng tắm rồi gõ cửa.
Cửa mở ra một khe hẹp, Hạng Chương nhận lấy quần áo trong tay tôi rồi đóng chặt cửa lại.
Hắn luôn như vậy, dường như sợ tôi xông vào nhìn.
Tôi đứng trước cửa không nhúc nhích, nghe hắn vui vẻ huýt sáo ở bên trong.
Tâm loạn như ma, hai tay nắm thật chặt thành quả đấm, tôi đang nghĩ chờ hắn đi ra, tôi nên hỏi câu đầu tiên như thế nào.
Nhưng đợi đến khi cửa mở ra, khi Hạng Chương thực sự đi tới, một câu tôi cũng không hỏi được.
“Kha Kha? Em đứng ở đây làm gì?” Hạng Chương như bị tôi dọa sợ, đứng ở cửa phòng tắm hỏi.
Tôi cắn răng lắc đầu: “Không, không có việc gì…”
“Ồ! Vậy giặt đống quần áo thay ra trong đó đi.” Hắn cười với tôi, chạm vai với tôi.
Mũi tôi chua xót, trước mắt mơ hồ, mím môi đi vào phòng tắm nhặt quần áo bẩn của hắn lên, bỏ vào máy giặt cùng với quần áo bên ngoài.
Tôi nhịn không được đi tới cửa phòng ngủ, thấy Hạng Chương đã nằm trên giường, dường như muốn đi ngủ.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Hạng Chương…”
“Hả?” Giọng hắn ngái ngủ: “Có chuyện gì ngày mai rồi nói, anh mệt lắm…”
Tôi cắn răng, chán nản lui ra ngoài, kinh ngạc ngồi đờ ra trên ghế sofa.
Chiếc bao cao su như một quả bom hẹn giờ, nói cho tôi biết nếu tôi làm rõ chuyện này, có lẽ cái nhà này sẽ bị hủy hoại.
Chuyện của tôi và Cố Thanh Thiên, tôi không dám nói.
Chuyện của tôi và Hạng Chương, tôi không dám hỏi.
Tôi cảm thấy sự mờ mịt và bất lực vô biên, tôi muốn khóc cũng không dám khóc.
Máy giặt quần áo vang lên tiếng tích tích, nhắc nhở quần áo của tôi đã giặt xong, nhưng đến nhúc nhích tôi cũng không muốn nhúc nhích.
Đêm khuya, là Hạng Chương đánh thức tôi, gọi tôi vào trong phòng đi ngủ.
Tôi mơ màng đáp lại một tiếng, nhắm mắt đi vào phòng ngủ, bò lên giường ngủ tiếp.
“Kha Kha.”
Tôi nghe thấy có người gọi tôi, tôi giật giật, kháng nghị hừ hai tiếng.
Trong đầu như đèn led, tôi đột nhiên tỉnh dậy, ngồi dậy.
Quần áo vẫn còn ở trong máy giặt!
Lúc tôi nhảy xuống giường, tôi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạng Chương đâu?
Hạng Chương…
Một tay tôi siết góc