“Mệt sao? Ngủ đi.”
Hạng Chương dỗ tôi như dỗ đứa trẻ, vỗ vỗ tôi nói.
Tôi đáp nhẹ một câu, nghe thấy tiếng anh ra khỏi phòng, lúc này tôi mới thò đầu ra.
Bên ngoài có tiếng Hạng Chương đang dọn dẹp, có tiếng nước chảy rửa dọn…
Từ âm thanh thân thiết ấy, tôi từ từ ngủ mất.
Ngày hôm sau, Trình Gia Tiên gọi điện cho tôi, do dự hỏi tôi Hạng Chương có nói gì không.
Nhưng những lời Hạng Chương nói tôi nào dám nói cho cô ấy nghe?
“Không nói gì cả, chỉ nói cậu uống say, chăm sóc cậu xong liền quay về.” Tôi đáp.
“A…” Trình Gia Tiên có chút ngượng ngùng: “Bình thường mình không say rượu đâu, không ngờ hôm qua lại uống say, mình cũng không nhớ được tôi đã làm gì, còn nữa, rượu của cậu có phải là rượu giả không vậy, sao lại dễ say như thế.”
“Phi!” Tôi cười cô ấy một cái: “Nếu như là rượu giả thì cậu còn có thể nói được những lời này với mình sao?”
“Mặc kệ, đầu mình đau, hôm nay không tới nữa, để cho Hạng Chương nhà cậu chăm sóc cho cô đi, dù sao cũng là chủ nhật.” Trình Gia Tiên lười biếng nói.
Tôi vốn cũng không định bảo cô tới chăm tôi, cười nói bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tôi.
Cúp điện thoại mới nhìn thấy Hạng Chương đang đứng ở cửa phòng ngủ.
“Điện thoại của Trình Gia Tiên sao?” anh đi tới, đưa sữa trong tay cho tôi.
Tôi gật đầu.
“Cô ấy nói gì vậy?” Hạng Chương hỏi.
Tôi lơ đễnh, vừa uống sữa tươi vừa cười nói: “Hỏi chúng ta có phải cho cô ấy uống rượu giả không, tại sao cô ấy lại say đến mức chẳng biết gì như vậy.”
“Bản thân mê rượu lại còn trách người khác.” Hạng Chương khinh thường nhíu mày, cầm ly rỗng ra ngoài.
Hai người này thật sự là không hợp nhau, tôi lắc đầu thở dài.
Hạng Chương mua cho tôi một quyển hướng dẫn chăm thai, hướng dẫn chăm sóc con cái, tôi không có việc gì liền nằm trên giường đọc sách, Hạng Chương đi ra ngoài mua đồ ăn về làm cơm trưa.
Điện thoại tôi vang lên tiếng kêu ngắn, là tin nhắn tới.
Tôi lấy lại xem, là Cố Thanh Thiên.
“Em xuất viện rồi sao?”
Từ lúc tôi nằm viện tới nay, anh ta không xuất hiện cũng chưa từng liên hệ với tôi, tôi còn cho là anh ta đã buông tha cho tôi rồi, bây giờ nhìn thấy tin nhấn này, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
‘Vâng.” Tôi gửi lại một chữ.
Trong lòng tôi run sợ nghĩ, nếu anh ta dám đưa ra yêu cầu gì nữa, tôi nhất định sẽ chửi ầm lên, nếu anh ta ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha thì thật là một tên súc sinh!
Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi, Cố Thanh Thiên không nhắn tin lại nữa.
Tôi sợ Hạng Chương sẽ nhìn điện thoại của tôi nên đã xóa đi đoạn tin nanh ta sau đó tắt máy.
Buổi tối sau khi Hạng Chương ngủ, tôi mới không yên mở điện thoại, sau đó thở nhẹ một hơi.
Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, có lẽ Cố Thanh Thiên chỉ là thuận miệng hỏi một câu như vậy mà thôi, tôi liền an tâm mà ngủ.
Sáng sớm thứ hai Trình Gia Tiên đã tới rồi, vốn dĩ Hạng Chương có chút lo lắng nhưng thấy vậy liền an tâm đi làm.
Tôi có chút ngượng ngùng: “Trình Gia Tiên, không phải nói là không cần đến rồi sao, mình nào có yếu đuối như vậy.”
“Dù sao thì mình ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, ở nhà chơi điện thoại cũng là chơi, ở nhà cậu cùng cậu chơi điện thoại cũng là chơi, còn có thể nói chuyện cùng với cậu.” Trình Gia Tiên không cho là đúng nói.
Tôi biết bình thường nhất định cô ấy rất nhàm chán, liền không nói gì nữa.
Hơn mười giờ, tôi và cô ấy nghiên cứu thực đơn trên điện thoại, lúc nhìn xem buổi trưa nên ăn gì thì chuông cửa vang lên.
Trình Gia Tiên đứng lên: “Mình đi xem ai tới.”
Tôi vừa chơi điện thoại vừa chờ cô ấy trở lại.
Lúc đang lướt web đột nhiên lạnh đến rùng mình, trong không khí hình như có gì đó kì lạ…
Tôi lập tức ngảng đầu lên, kinh ngạc phát hiện ra Cố Thanh Thiên đang đứng trước cửa phòng ngủ.
Sao anh ta có thể ở đây?
Tôi khó tin nhìn anh ta, đột nhiên bừng tỉnh, kinh hoàng kêu lên: “Gia Tiên… Gia Tiên…”
Cố Thanh Thiên bước vào, mặt không biểu cảm.
“Không cần phải gọi, anh ta đã bảo cô ấy ra ngoài nửa tiếng nữa trở về.” anh ta trầm giọng nói.
Trình Gia Tiên cứ như vậy mà bỏ tôi đi?
Tôi hoảng hốt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì? Anh tới đây làm gì?”
“Tôi nghĩ em nên cảm ơn ân cứu mạng của tôi trước.” Cố Thanh Thiên nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Tôi khẩn trương cầm lấy ga giường, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Đúng, đúng vậy! Cố tổng, hôm đó cảm ơn anh đã đưa tôi đi bệnh viện.” Tôi lấp bắp nói.
Cố Thanh Thiên mặt không biểu cảm, tôi không biết anh ta có ý gì, nghĩ nghĩ lại tiếp tục mở miệng nói: “Cố tổng, cảm ơn anh, may mà có anh, nếu không thì đứa bé trong bụng tôi sẽ không giữ được nữa rồi.”
“Anh là ân nhân của tôi và Hạng Chương.”
Lúc tôi nói chuyện, Cố Thanh Thiên luôn lạnh lùng mà nhìn tôi, đến lúc tôi không nói được gì nữa mới dừng lại.
“Cố tổng… anh … anh đến tìm tôi có việc gì?” Tôi chuyển sang một đề tài khác.
“Không có việc gì.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn nhìn xem em là một người phụ nữ như thế nào, mang thai đứa bé của người đàn ông này lại đi quyến rũ một người đàn ông khác, nói thật, Đồng Khanh Khanh em thật sự làm cho tôi chịu không nổi nữa.”
Nói xong, ánh mắt của anh ta đột nhiên ngừng lại.
Theo tầm mắt của anh ta, tôi cúi đầu nhìn lại bản thân…
Bởi vì sau khi mang thai bộ ngực to lên nhiều, hơi chạm một chút liền đau cho nên tôi không mặc nội y, trong áo ngủ không có gì cả.
Cố Thanh Thiên đột nhiên vào, tôi quên mất dùng chăn che lại bản thân mình.
Cọ vào một chút, trên mặt như bốc lửa, tôi khẩn trương kéo chăn nhưng lại bị Cố Thanh Thiên túm lại.
“Cố tổng, Cố tổng, anh …”
Tôi lại hit một hơi trừng mắt nhìn bàn tay đột nhiên duỗi ra của anh ta.
“Anh buông tay ra.” Tôi nhíu mày kéo tay anh ta: “Đừng chạm vào nữa, tôi rất đau.”
“Sao lại to lên nhiều như vậy.” Cố Thanh Thiên dường như rất hiếu kỳ, lấy tay nhéo nhéo.
Tôi đau đến kêu lên, vội vàng tránh khỏi tay anh ta: “Đừng làm vậy, thật sự rất đau.”
Chắc là thấy tôi không giống như đang giả vờ, Cố Thanh Thiên buông tay ra, trên mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Đồng Kha Kha, tôi đến nói cho em biết, em đã mang thai, giao dịch của chúng ta liền hủy bỏ, em có yêu cầu gì có thể đề xuất, bồi thường cho việc suýt nữa làm em sinh non tôi cũng sẽ xem xét.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, tôi sửng sốt hai giây mới