Khóe môi của Cố Thanh Thiên khẽ động đậy, tôi sợ anh ta sẽ lại nói ra những lời gì khiến tôi khó chịu, liền cướp lời nói lớn với anh ta.
“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi khó coi, tôi không có sức hấp dẫn, chồng tôi đã mất đi hứng thú với tôi, chạm cũng không muốn chạm vào tôi một chút, anh hài lòng chưa? Các người đều hài lòng chưa?”
“Bởi vậy anh nhất thiết đừng động vào tôi, tránh để hạ thấp phẩm vị của anh!”
Tôi giận đến mức không thở nổi, da bụng căng lên từng đợt, giống như đứa trẻ đang kháng nghị cảm xúc tồi tệ của tôi vậy.
Tôi vội vàng dùng tay nhẹ nhàng vuốt bụng, hít thở từng hơi lớn.
“Cô kích động như thế làm gì…” Cố Thanh Thiên ngượng ngùng mở miệng nói.
Tôi nhìn mặt sông, không để ý tới anh ta.
Cố Thanh Thiên cũng không nói nữa, tôi và anh ta ngồi ở trong xe yên lặng trong chốc lát, điện thoại reo, tôi móc ra xem thử, là Hạng Chương.
Cuộc gọi trước đó đã qua khoảng thời gian rất lâu rồi, chắc hẳn là về đến nhà phát hiện tôi vẫn chưa về đến nhà để hỏi dò.
Tôi không nghe, sau khi từ chối nhận cuộc gọi tôi nói với Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, có thể đưa tôi quay trở về không? Chồng tôi đang giục tôi về nhà.”
Cố Thanh Thiên cho xe chạy, quay đầu trở về.
Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh ta cũng không nói với anh ta, đi thẳng đến đoạn đường quen thuộc, biết sắp về đến nhà, tôi mới mở miệng kêu dừng xe.
“Tôi xuống xe ở chỗ này là được rồi.”
Không dám để Cố Thanh Thiên đến quá gần, tôi sợ sẽ gặp phải Hạng Chương, vậy sẽ không dễ giải thích.
Cố Thanh Thiên yên lặng dừng xe bên lề, đúng vào lúc tôi vừa muốn xuống xe, anh ta đột nhiên gọi tôi lại.
“Đồng Kha Kha, từ chức hoặc điều Kiều Kha Nguyên đi là không thể nào.”
Tôi mím môi: “Tôi biết, anh coi như tôi chưa từng đề cập đến là được.”
Nói xong, tôi mở cửa xe, vừa mở mối nối, Cố Thanh Thiên đột nhiên lại nói: “Gần đây mấy công ty cấp dưới đều cần giám đốc nhân sự, bên tổng công ty đang lựa chọn người thích hợp, Kiều Kha Nguyên nhất định sẽ không đi, Hạng Chương…”
Tôi bỗng chốc quay đầu: “Ý gì vậy?”
“Tuy rằng vị trí phó phòng nhân sự của tổng công ty không tệ, nhưng Kiều Kha Nguyên trẻ tuổi lại có năng lực, ở dưới quyền cô ấy mấy chục năm cũng sẽ không lên chức, nhưng đến công ty con thì trực tiếp làm giám đốc nhân sự…”
Ánh mắt Cố Thanh Thiên trầm tĩnh nhìn tôi, tôi bỗng nhiên nhìn không hiểu anh ta.
Anh ta đây là giúp tôi giải quyết vấn đề hiện tại của tôi sao? Anh ta có lòng tốt như vậy sao?
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn phía trước nói: “Tôi chỉ có trách nhiệm cung cấp cơ hội, còn việc mọi người chọn lựa như thế nào không liên quan gì đến tôi, xuống xe!”
Tôi sững sờ một chút mới phản ứng lại câu nói cuối cùng của anh ta, vội vàng mở cửa xuống xe.
Vừa đứng vững, xe của Cố Thanh Thiên đã giống như mũi tên bay vút đi, vù một cái đã chạy mất hết dấu vết.
Chạy nhanh như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện! Tôi thở dài, chậm rãi đi về nhà.
Hạng Chương quả nhiên đã ở trong nhà chờ tôi, chìa khóa tôi vừa cắm vào trong lỗ khóa, cửa liền mở ra.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy sự lo lắng nhìn tôi: “Kha Kha, em đi đâu vậy? Sao lâu như vậy mới về?”
Tôi hờ hững nhìn anh ta một chút, cặm cụi đi thẳng vào trong.
Hạng Chương theo đuôi tôi đi vào trong phòng khách, thấy tôi ngồi lên ghế sofa, vội vàng ngồi bên cạnh tôi hỏi: “Kha Kha, tai em không vấn đề gì chứ? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ bảo tôi làm giám định pháp y.” Tôi lạnh lùng nói.
“Em làm rồi à?” Hạng Chương khẽ hỏi.
Tôi nhìn anh ta một chút, nhìn thấy sự chột dạ và dè dặt của anh ta.
“Sao hả? anh sợ tôi làm giám định pháp y đi tố cáo anh bạo lực gia đình à?” Tôi lạnh lùng nói.
Khóe miệng Hạng Chương khẽ động, sau đó miễn cưỡng cười một chút: “Kha Kha, đừng nói như vậy, anh biết em sẽ không làm thế.”
Tôi mím thật chặt môi, cứng nhắc dịch chuyển tầm mắt.
anh ta là người hiểu tôi nhất, biết tôi sẽ không đi làm giám định pháp y gì đó, cũng sẽ không đi tố cáo anh ta, bởi vì tôi không có suy nghĩ tàn nhẫn như vậy.
Tôi cũng sẽ không nói với người khác, bởi vì tôi sợ mất thể diện…
Nhưng tôi rất muốn khóc, đặc biệt là khi đã nghe những lời Cố Thanh Thiên nói…
Nghĩ đến mấy tháng nay tôi ở nhà dưỡng thai, những lời đồn nhảm của anh ta và Kiều Kha Nguyên đã ầm ĩ đến tai Cố Thanh Thiên, trong lòng tôi liền vô cùng khó chịu, giống như phơi bày chính mình với bộ dạng khó chịu nhất ở trước mặt Cố Thanh Thiên vậy.
Nghĩ tới đây, tôi thật sự một chút cũng không muốn để ý đến Hạng Chương, dứt khoát đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Hạng Chương lại theo tôi vào phòng ngủ, thấy ý tứ không muốn để ý đến anh ta của tôi, anh ta ngại ngùng đứng một lúc, yên lặng đi ra ngoài.
Tôi nằm ở trên giường, đắp chăn, trong đầu cuộn lên tất cả đều là lời của Cố Thanh Thiên.
Muốn nói với Hạng Chương không? Tôi có chút không nắm được chủ ý.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra được nguyên do, ngược lại là ngủ một giấc mơ màng.
Là Hạng Chương đánh thức tôi, gọi tôi dậy ăn cơm.
“Tôi không ăn.” Tôi lạnh lùng nói.
“Kha Kha, cho dù em không ăn, đứa bé cũng phải ăn. Em cho dù là vì đứa bé, ít nhiều cũng ăn một chút.” Hạng Chương tận tình khuyên nhủ tôi.
Sờ cái bụng nhô lên, trong lòng tôi thở dài.
Vì đứa bé, tôi dường như thật sự không thể giận dỗi, tôi đói rồi…
Xuống giường đi đến phòng khách, tôi kinh ngạc nhìn bàn đầy ắp những món ăn ngon, tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Gà chiên coca, sườn xào chua ngọt, khoai tây kho…
“Kha Kha…” Hạng Chương đưa bát đũa đến trước mặt tôi: “Ăn cơm đi, ăn cơm đi… Ăn nhiều một chút…”
Anh ta dường như nói không nên lời, giống như đứa trẻ không biết cách xoay sở sau khi làm chuyện sai trái.
Trong lòng tôi mềm nhũn, nhận lấy bát đũa ăn cơm.
Hạng Chương lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Kha Kha, ăn cánh gà đi, cánh gà mà em thích ăn nhất… Ăn sườn đi, lần này anh làm rất ngon đó…”
Một bữa cơm, tôi không nói câu nào, Hạng Chương giống như là tự biên tự diễn, nói lải nhải không ngừng một tràng thừa thãi, cuối cùng ngay cả chính anh ta cũng xấu hổ không nói tiếp được nữa, lúc này mới im lặng.
Ăn cơm xong, anh ta chủ động đứng lên thu dọn đồ đạc, tôi về thẳng phòng ngủ.
Một lát sau, anh ta dọn dẹp xong, đi đến, ở trước cửa dè dặt hỏi: “Kha Kha, em có khát không? Muốn uống nước không?”
Bộ dạng dè dặt lấy