Hạng Chương không xảy ra chuyện, anh ta chỉ là không muốn nghe điện thoại của tôi mà thôi!
Câu nói này của Cố Thanh Thiên, cứng rắn xé ra sự ngụy trang cố làm ra vẻ không có chuyện gì của tôi.
Hạng Chương là người trưởng thành rồi, làm sao dễ dàng xảy ra chuyện?
Không có tin tức xe taxi xảy ra tai nạn trên đường đến sân bay, không có tin tức máy bay rơi xuống, thế giới trước mắt tôi bình ổn như vậy, ngoại trừ chuyện Hạng Chương mất tích này.
Nhưng tôi thà tin anh ta xảy ra chuyện, cũng không muốn tin anh ta không muốn liên lạc với tôi.
“Tôi không tin!”
Tôi không khống chế được đột nhiên hét lớn với Cố Thanh Thiên.
“anh lừa tôi! Hạng Chương không phải là loại người đó! anh ấy nếu như không xảy ra chuyện, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi? anh ấy sẽ không! Sẽ không…”
“Thật sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, hỏi.
Tôi có chút cảm thấy sụp đổ, anh ta không cần phải làm gì, chỉ cần bị đôi mắt nhìn rõ chuyện đời đó của anh ta nhìn, tôi liền không nói ra một câu nào nữa.
Đặt mông ngồi lên trên sofa, cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút hết đi, tay chân như nhũn ra, cơ thể cũng không khống chế nổi run lên không ngừng.
Cố Thanh Thiên đứng ở chỗ cách tôi khoảng hai ba bước, yên lặng nhìn tôi, tôi cắn răng nhìn anh ta cười một chút: “Cố tổng, anh nói… tôi có phải là bị bỏ rơi rồi hay không?”
anh ta không nói lời nào, tôi lại cười đau thương: “anh có phải là cảm thấy tôi vô cùng đáng thương hay không? Một người phụ nữ mang thai bị chồng bỏ rơi.”
Tôi cũng không biết là làm sao, tôi đột nhiên rất muốn nói chuyện với người khác, và Cố Thanh Thiên là người duy nhất ở bên cạnh tôi lúc này, nói trên góc độ nào đó, anh ta từng thấy tôi mất mặt nhất, tôi cũng không sợ ở trước mặt anh ta lộ ra bản thân càng khó chịu hơn.
“Bọn họ đều bảo tôi, bảo tôi dùng việc mang thai buộc chặt chồng là biện pháp thất bại nhất, tôi không nghe. Tôi cho rằng Hạng Chương thích tôi, thích đứa bé này. Nhưng bây giờ, hình như bọn họ nói đều đúng rồi. Trong quan hệ vợ chồng, trừ khi người đàn ông thích đứa bé này, nếu không chỉ dựa vào một đứa bé, căn bản duy trì không nổi tình cảm vợ chồng.”
“Cố tổng, anh cũng là đàn ông, anh nói xem, đàn ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”
“Đứa bé còn mấy tháng nữa là ra đời rồi, sao không thể… sao không thể nhìn thấy sau khi đứa bé ra đời rồi hãy quyết định à? Có lẽ đứa bé này rất được người khác yêu thương, sẽ khiến người ta rất không nỡ rời xa?
Tôi cũng không biết tôi đang nói linh Tình gì, nghĩ những gì, tôi chỉ cảm thấy tôi không thể dừng lại, tôi sợ tôi vừa dừng lại thì sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.
Nhưng Cố Thanh Thiên lại đột nhiên xoay người rời đi, giống như căn bản không muốn nghe tôi nói vậy.
Tôi cắn môi, ngồi cứng nhắc, mãi đến khi Cố Thanh Thiên đưa cho tôi một chiếc khăn.
“Muốn khóc thì khóc đi, còn nói linh Tình nhiều như vậy!”
Tôi cầm khăn, khóc òa lên.
“Tại sao? Tôi vì anh ta làm nhiều chuyện như thế, tôi vì anh ta cũng ngủ với anh rồi, chẳng nhẽ tôi làm đến thế vẫn không đủ sao? anh ta vì sao muốn bỏ rơi tôi?” Tôi vừa khóc vừa chất vấn, cũng không biết đang hỏi ai.
“Cố tổng, anh còn cần tôi không? Tôi ngủ cùng anh, anh giúp tôi tìm anh ta trở về có được không?” Tôi khóc hỏi.
Khuôn mặt Cố Thanh Thiên đen sầm lại tới mức dọa người: “Cô còn nói những lời này nữa, tôi sẽ loại bỏ anh ta, để anh ta không sống nổi ở Phùng Thị và Bắc Thành, cô có tin hay không?”
Tôi co rúm lại, che khăn òa khóc to lên.
Đàn ông không một ai tốt đẹp!
Hạng Chương không cần tôi, Cố Thanh Thiên còn động một chút là uy hiếp tôi, mẹ kiếp toàn là lũ khốn kiếp!
Tôi ngồi trên ghế sofa, che khăn mà Cố Thanh Thiên đưa cho tôi, khóc đến mức không thở nổi.
Cố Thanh Thiên lại rời khỏi phòng khách, một lát sau mang một cốc nước đưa đến trước mặt tôi: “Này, uống bổ sung nước rồi tiếp tục khóc.”
Cái này… Khốn kiếp!
Tôi nhận lấy ly nước, hai tay khống chế không nổi phát run lên, run đến mức nước cũng sóng sánh ra ngoài nhỏ lên đùi.
Cố Thanh Thiên thở dài, ngồi bên cạnh tôi, đỡ lấy ly nước: “Còn phải cần người đút cho à?”
Tôi thút thít uống vài ngụm nước, bởi vì khóc đến mức co quắp lại, răng không ngừng đập vào trên cốc sứ, phát ra những tiếng lanh lảnh.
Làm mềm giọng, Cố Thanh Thiên cầm ly nước đi: “Khóc đi.”
anh ta nói như vậy, tôi ngược lại khóc không nổi, nắm chặt khăn ngồi ngây dại trên ghế sofa, trong đầu loạn cào cào, giống như xem phim vậy. Tôi và Hạng Chương lúc nhỏ, tôi và Hạng Chương lúc trưởng thành, tất cả những thứ nhỏ nhặt chúng tôi cùng nhau bước qua đều cùng chen vào, chen đến mức đầu cũng sắp nổ tung vậy.
“Cô bây giờ định làm như thế nào?” Cố Thanh Thiên đột nhiên hỏi.
Tôi nhìn mặt đất, ngỡ ngàng lắc đầu.
“Bây giờ bỏ đứa bé còn kịp không?” anh ta lại hỏi.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, căm hận nhìn anh ta chằm chằm, giống như anh ta là loại xấu xa tội ác tày trời: “Tôi tại sao phải bỏ con? Đây là con của tôi!”
anh ta nhún vai, buông tay nói: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, dù sao xã hội bây giờ, làm một bà mẹ đơn thân cũng không dễ dàng như thế.”
Tôi cắn răng thật chặt, một lần nữa nhìn dưới mặt đất ngây người ra.
Mẹ đơn thân…
Tôi theo bản năng sờ lên bụng, giống như có cảm ứng, đứa bé trong bụng đột nhiên đạp một cái.
Nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống.
Cho dù làm một bà mẹ đơn thân không được người ta đón nhận, tôi cũng muốn giữ lại đứa bé này! Đây là con của tôi! Nó đã biết đạp, bỏ nó đi, nó sẽ đau đớn…
“Nó lại đạp à?” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tôi rất ngạc nhiên, sự tác động qua lại giữa tôi và đứa bé, anh ta dường như đều biết. Thật không biết năng lực quan sát sắc mặt và lời nói này anh ta làm sao mà luyện được.
Tôi sờ vào chỗ đứa bé vừa mới đạp, gật đầu.
“Cô chắc chắn muốn giữ lại nó chứ?” anh ta lại hỏi.
Tôi lại gật đầu.
Cố Thanh Thiên thở dài: “Được rồi, vậy thì giữ lại đi, dù sao một đứa bé cũng ăn không hết là bao cơm.”
anh ta đây là có ý gì?
Tôi không hiểu nhìn anh ta, sau đó liền nghe thấy anh ta mở miệng nói: “Sau này cô mang theo đứa bé này đi theo tôi.”
Cái gì?
Tôi chấn động kinh ngạc nhìn anh ta, thật sự không dám tin vào tai mình.
“anh… anh nói gì?”
“Tôi nói tôi chăm sóc cô và đứa bé.” Ánh mắt Cố Thanh Thiên trầm tĩnh nhìn tôi, tôi hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ của anh ta, nhưng bị lời nói của anh ta làm cho tim